“Xin lỗi!” Đối mặt sự vặn hỏi của gã thanh niên, Sở Quốc Thiên chỉ lạnh lùng đáp.
“Xin lỗi cái đầu anh!” Trong từ điển của nhà họ Mộ Dung tôi không có hai từ xin lỗi, có bản lĩnh thì giết bổn công tử đi!” Mặc dù trong lòng rất sợ, nhưng khi gã thãnh niên nghĩ đến gia quy, cuối cùng hắn vẫn phải mắng một câu độc ác.
Ánh mắt của Sở Quốc Thiên lạnh lùng, định động thủ, nhưng đúng lúc này, tên thanh niên đột nhiên lấy ra một phi tiêu, đâm thẳng vào tim hắn nhanh như chớp.
Lâm Uyển Vy ở bên khi nhìn thấy thế cực kỳ hoảng sợ, cô theo bản năng nhắc nhở: “Anh Thiên, cẩn thận!”
Lâm Uyển Vy có thể phát hiện ra thì Sở Quốc Thiên cũng không ngoại lệ, ngay khi phi tiêu bay ra, anh đã phóng ra một kim màu bạc nhanh như chớp.
Leeng keeng!
Choảng một tiếng, phi tiêu cùng kim bạc trong nháy mắt rơi xuống đất, mọi người đột nhiên phát hiện bên trong phi tiêu thật ra dính đầy chất độc màu xanh lục.
Nhìn thấy thủ đoạn cuối cùng của mình đã bị Sở Quốc Thiên phát hiện, gã thanh niên nhất thời tái mặt, hắn lẩm bẩm nói: “Anh..sao anh phát hiện được?”
“Ngay cả vệ sĩ của cậu cũng không phải là kẻ thù ngang hàng với tôi, dựa vào cậu mà đòi đánh tôi bị thương sao?” Sở Quốc Thiên khinh thường nói xong, chậm rãi đi về phía tên thanh niên.
Thanh niên hoảng sợ, kinh ngạc nói: “Sở thần y, anh không thể giết tôi, nếu anh dám giết tôi, gia tộc Mộ Dung chắc chắn sẽ không buông tha cho anh!”
Sở Quốc Thiên vẫn không để ý tới lờ của hắn, sau khi tới gần tên thanh niên thì định động thủ, nhưng đột nhiên cả người chấn động, giống như phát hiện ra cái gì đó dị thường, đột nhiên bóp cổ đối phương.
“Anh...anh buông tôi ra!” Hắn tưởng rằng Sở Quốc Thiên sắp bóp chết mình, toàn thân run lên bần bật.
“Đừng động đậy!” Sở Quốc Thiên hừ lạnh một tiếng, sau đó nhìn chằm chằm vào cổ thanh niên, nói nhỏ: “Long huyết?”
Thanh niên nghe xong giật mình, rốt cuộc cũng hiểu tại sao Sở Quốc Thiên lại phản ứng mạnh như vậy, cắn răng định thoát khỏi Sở Quốc Thiên, nhưng bàn tay của Sở Quốc Thiên giống như một đôi kẹp sắt giữ chặt hắn khiến hắn không thể di chuyển.
“Cậu mà lại có long huyết sao, xem ra cậu cũng có chút lai lịch” Sở Quốc Thiên mừng rỡ, không ngờ lại có được một Long huyết thứ hai ở Hoan Châu.
Nhìn thấy Sở Quốc Thiên cướp đoạt Long huyết trên người mình, tên thanh niên liều mạng giãy dụa: “Anh dám! Đây là thứ bồn công tử ta khó khăn lắm mới có được, nếu anh dám đoạt đi, tôi sẽ đuổi giết anh đến tận chân trời góc bể!”
"Ha ha."
Sở Quốc Thiên giễu cợt, sau đó thả kim bạc ra, nhanh chóng chuyển