Giọng của Sở Quốc Thiên không lớn, nhưng lập tức làm cả phòng cấp cứu ồn ào bỗng im bặt.
“Bác sĩ Uông, anh ta là ai vậy? Hình như không phải bác sĩ của bệnh viện chúng ta?” Triệu Lỗi nhìn thoáng qua Sở Quốc Thiên liền dò hỏi.
“Anh ấy tên là Sở Quốc Thiên, là trợ lý mới đến” Uông Giai Kỳ nhanh chóng đáp lại.
“Trợ lý? Nói đùa gì vậy, trợ lý trong bệnh viện của chúng ta cũng không phải là bác sĩ, có thể chữa được bệnh gì?” Triệu Lỗi cau mày, chuẩn bị sẵn sàng tiếp tục trấn an hiện trường.
Tuy nhiên, đúng lúc này, vài người cảnh sát bước vào phòng cấp cứu, nghiêm nghị nhìn Triệu Lỗi và những người khác nói: “Ai chịu trách nhiệm ở đây? Chúng tôi nhận được tin báo rằng có người ở đây bị nghi ngờ kê đơn bừa bãi, bán thuốc giả, hơn nữa đã làm cho tình trạng của nhiều bệnh nhân chuyển biến xấu đi. Tình hình có đúng như vậy không?”
“Là thật là thật, chính là tên bác sĩ lang băm đứng ở góc tường kia!”
“Mau bắt anh ta đi, loại người như vậy nên bị nghiêm trị!”
Trước khi Uông Giai Kỳ và những người khác lên tiếng, một nhóm người vây quanh bắt đầu chỉ ra và xác nhận Ngô Đức Thịnh.
Ngô Đức Thịnh nghe xong thì sợ chết khiếp, vừa định nói gì đó thì thấy mấy người cảnh sát đã muốn đưa anh ta đi tra khảo rồi.
“Người phụ trách cũng đi cùng chúng tôi một chuyến để hợp tác điều tra.” Ngô Đức Thịnh bị khống chế, người cảnh sát dẫn đầu lại nói thêm một câu.
“Chờ một chút!” Ngay khi Uông Giai Kỳ chuẩn bị rời đi, đột nhiên Sở Quốc Thiên lại mở miệng.
“Anh muốn làm gì?” Người cảnh sát dẫn đầu cau mày lại.
“Đồng chí cảnh sát, nơi này đang có một số bệnh nhân ở trong tình trạng rất nguy hiểm, nếu họ không được chữa trị ngay lập tức, tôi rất lo bọn họ sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng.
Bác sĩ Uông là người phụ trách phòng của chúng tôi, nếu cô ấy rời đi sẽ ảnh hưởng rất lớn đến bệnh nhân, cho nên chúng tôi có thể cứu chữa cho bệnh nhân trước khi cùng đi với các anh không?”
Người cảnh sát dẫn đầu sửng sốt, rõ ràng không ngờ lại xảy ra chuyện này, vừa định nói gì đó, Triệu Lỗi đã ở bên cạnh lên tiếng trước: “Sở Quốc Thiên, nơi này không có chuyện cần anh lo. Tình trạng của bệnh nhân rất gay go, bệnh viện của chúng ta không có khả năng chữa trị được. Cách tốt nhất bây giờ là để bọn họ nhanh chóng đến bệnh viện lớn hơn để tiếp nhận điều trị.”
“Không được!”
Vậy mà Sở Quốc Thiên sau khi nghe xong liền từ chối: “Tình trạng của bệnh nhân không thể trì hoãn, hơn nữa đã có tôi ở đây, không cần đến những bệnh viện lớn khác.
“Anh...”
“Được rồi được rồi!”
Thấy Triệu Lỗi còn muốn nói chuyện tiếp, người cảnh sát dẫn đầu nhanh chóng ngắt lời anh ta, hỏi Sở Quốc Thiên: “Anh có chắc chắn sẽ chữa khỏi cho những bệnh nhân này không?”
“Đúng vậy.” Sở Quốc Thiên nghiêm túc gật đầu.
“Anh cần thời gian bao lâu, chúng tôi có thể chờ anh.”
“Nhanh thì nửa giờ, chậm thì một giờ.” Sở Quốc Thiên suy nghĩ một chút rồi nói.
Người cảnh sát dẫn đầu cẩn thận cân nhắc, sau đó gật đầu nói: “Được rồi, tôi sẽ cho anh một giờ.”
“Đồng chí cảnh sát, anh ta chỉ là một trợ lý nhỏ mà thôi, anh tuyệt đối đừng tin lời anh ta!” Triệu Lỗi ngay vừa mới nghe được đã trở nên lo lắng và muốn thuyết phục cảnh sát thay đổi ý định, nhưng không ai để ý đến ông ta hết.
Trong lúc tuyệt vọng, ông ta chỉ có thể trừng mắt nhìn chằm chằm Sở Quốc Thiên nói: “Cậu nhóc, anh tốt nhất là nên có bản lĩnh, nếu không, anh hoàn toàn không gánh nổi