Tất cả mọi người đều bị một màn này dọa cho kinh ngạc.
Nhìn thấy những cây ngân châm thon dài lấp lánh trên cánh tay Tiểu Nhan, nhóm người Vạn Hào không khỏi cảm thấy lạnh lẽo sau lưng, trên trán cũng rịn một tầng mồ hôi lạnh.
Cuối cùng, vẫn là Lâm Thanh Di kịp phản ứng đầu tiên, cô vội vàng đi về phía Tiểu Nhan, áy náy lên tiếng: “Xin lỗi cô Tiểu Nhan.
Cô đừng sợ, bây giờ tôi sẽ giúp châm ra giúp cô.”
“Cút đi!”
Ai ngờ Tiểu Nhan không hề cảm kích, nói rồi liền đẩy mạnh Lâm Thanh Di một cái.
Lâm Thanh Di vốn đã đi đứng bất tiện, trong lúc bất ngờ không kịp đề phòng, thân thể lập tức lảo đảo, ngã nhào trên mặt đất.
“Thanh Di!”
Triệu Mai Hương càng hoảng sợ, vội vàng chạy đến phía trước đỡ Lâm Thanh Di ngồi dậy.
Đọc truyện hay trên TruyệnApp
Mà Tiểu Nhan cũng không từ bỏ ý đồ, cô ta vẫn nhìn chằm chằm vào Sở Quốc Thiên một cách hung ác: “Đào, em không cần biết anh dùng cách gì, em nhất định phải dạy cho bọn họ một bài học.”
Vạn Hào cau mày, dường như cũng bị Sở Quốc Thiên đột nhiên ra tay chọc tức.
Anh ta tức giận nói: “Giám đốc Lâm, cô được lắm.
Nếu như các người đã chướng mắt chúng tôi như vậy, thì cũng đừng trách tôi không khách khí.”
Dứt lời liền rút điện thoại ra.
Thấy Vạn Hào vậy mà lại gọi điện báo cảnh sát, Tiểu Nhan tức giận đến mực lồng ngực run rẩy, cô ta hất điện thoại của Vạn Hào đi, phẫn nộ quát: “Con mẹ nó anh bị điên hả, tôi bảo anh báo cảnh sát sao? Tôi muốn anh giúp tôi đánh bọn họ.”
Trong lòng Vạn Hào tức giận, nhưng vừa nghĩ đến nhược điểm của mình vẫn còn trong tay Tiểu Nhan, chỉ có thể cắn răng nói: “Được!”
Nói rồi, anh ta liền nói với những người sau lưng: “Các người, bắt lấy tên vô dụng kia cho tôi.”
“Giám đốc Vạn, việc này..."
Ai ngờ, những người sau lưng Vạn Hào lại không hề nhúc nhích.
“Đi nhanh lên, chỉ cần các người bắt được cái tên vô dụng kia cho tôi, tôi sẽ cho các người một trăm vạn.
Hôm nay cho dù thế nào tôi cũng phải thay Tiểu Nhan dạy dỗ anh ta cho thật tốt.
Vạn Hào hung hãng nói.
Có tiền có thể sai khiến ma quỷ, có tiền cũng có thể mài mòn quỷ.
Đám người vốn dĩ còn đang do dự nghe vậy lập tức sáng mắt lên, sau đó liền buông văn kiện trong tay chầm chậm đi về phía Sở Quốc Thiên.
Đây là một trăm vạn đó!
Cho dù bọn họ không ăn không uống, thì cũng phải làm rất nhiều năm mới kiếm được.
Thấy đám người kia muốn ra tay với Sở Quốc Thiên, Lâm Thanh Di nhất thời biến sắc, cô vội vàng hô lên: “Các người mau dừng tay, nếu không tôi báo cảnh sát đấy!”
Đương nhiên, lời của cô không hề ngăn cản được nhóm người bị tiền tài làm mờ mắt, đúng lúc bọn họ sắp bắt lấy Sở Quốc Thiên, bỗng nhiên một tiếng hét phẫn nộ vang lên khắp căn phòng: “Các người đang làm gì vậy, dừng tay!”
Mọi người nghe vậy thì đều đồng loạt nhìn về phía người đến.
Người lên tiếng là một người