**********
Chương 417: Khí phách vênh váo
“A!” Trong lúc nhất thời, toàn bộ phòng khác đều là tiếng kêu rên của người nhà họ Mạc.
Cũng không biết đã qua bao lâu, đám người Triệu Thiên Hoằng mới dừng tay.
Mà lúc này, tất cả người nhà họ Mạc bao gồm Mạc Trương Tùng đều gãy tay gãy chân, mồi hôi lạnh đổ ra nhễ nhại.
“Họ...!họ Sở kia...!cậu chờ đó cho tôi, nhà nhà họ Mạc chúng tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!” Mạc Trương Tùng cố nén đau, ánh mắt thâm độc nhìn chăm chăm Sở Quốc Thiên.
Tuy nhiên, nghe nói như vậy, ánh mắt Sở Quốc Thiên chợt lạnh đi mấy phần.
Cảm nhận được ánh mắt rét như băng của Sở Quốc
Thiên, Mạc Trương Tùng không nhịn được run lên.
“Ông...!lặp lại lần nữa xem nào?” Sở Quốc Thiên hỏi.
Nhìn thấy Sở Quốc Thiên đột nhiên đi về phía mình, Mạc Trương Tùng hoảng loạn trong lòng, cả người không nhịn được run rẩy không ngừng.
Đã sống hơn nửa đời người, đây vẫn là lần đầu tiên ông ta có loại cảm giác sợ hãi đến mức này.
Ông ta cảm thấy rất kỳ quái, rõ ràng mình mới là dòng chính trong giới nhà giàu ở Yên Kinh, sao lại bị một tên bác sĩ quèn chỉ vừa nổi tiếng doạ cho sợ thành ra như vậy?
Chẳng lẽ, người này thật sự dám giết mình hay sao? Nghĩ đến đây, ông ta không nhịn được giật mình một cái, ánh mắt nhìn Sở Quốc Thiên cũng trở nên mạnh mẽ hơn.
Ánh mắt của Mạc Trương Tùng đã bị Sở Quốc Thiên thu ào tầm mắt, anh xích lại gần, thấp giọng hỏi: “Lặp lại lời nói vừa rồi của ông một lần nữa đi xem nào?”
Mạc Trương Tùng theo bản năng há miệng, nhưng mà lời vừa đến bên môi lại phải nuốt ngược trở vào.
Sở Quốc Thiên thấy vậy, bóp cổ họng ông ta một cái, lạnh lùng nói: “Tôi và nhà họ Mạc chưa từng va chạm, nhưng mà một khi ông dung túng cấp dưới hoành hành ngang ngược ở Y Đạo Môn của tôi, hơn nữa còn coi chủ nhân của nơi đây là tôi không ra gì.
Nếu vậy, sao tôi cần phải cho ông mặt mũi đây? Nếu như ông muốn trả thù, ông có tin tôi sẽ lập tức giết ông ngay ở đây hay không?”
Lời nói của Sở Quốc Thiên cay nghiệt đến cực điểm, khiến cho sắc mặt của Mạc Trương Tùng lập tức thay đổi, ông tay không tự chủ được run giọng trả lời: “Tôi chỉ đùa một chút thôi, không phải muốn trả thù...!Sở Quốc Thiên không nói gì, lẳng lặng nhìn chằm chằm ông ta hồi lâu, sau đó mới chậm rãi thu tay, bình tĩnh nói: “Hy vọng ông đừng làm chuyện điên rồi.”
Nói xong, anh bỏ đi.
Nhưng mà Mạc Trương Tùng đã sợ hãi đến cực điểm, cho dù Sở Quốc Thiên đã rời khỏi phòng