Dường như cảm nhận được trong lòng Lâm Thanh Di đang nghĩ gì, Sở Quốc Thiên lại lên tiếng: “Em không cần phải suy nghĩ nhiều, thực ra những thứ này đều là những thứ em xứng đáng được nhận” “Xin lỗi Chủ tịch Sở, tôi không hiểu ý của anh cho lắm ý.” Lâm Thanh Di hỏi.
“Sau này thì em sẽ biết thôi.” Sở Quốc Thiên khẽ cười nhẹ, không nói thêm gì cả, tiếp tục ăn đồ ăn trước mặt mình.
Sáu năm trước, anh và mẹ bị đuổi khỏi nhà họ Sở, sau đó dưới sự sắp đặt của ông nội Lâm Thanh Di, hai người kết hôn và viên phòng một cách thuận lợi.
Nhưng sau này, vì muốn trở nên mạnh mẽ hơn, anh kiên quyết từ bỏ Lâm Thanh Di, đi về phía tây nhập ngũ, mặc dù sáu năm qua anh đã lập được nhiều thành tích, nhưng người mà trong lòng anh tiếc nuối nhất chính là Lâm Thanh Di và cả Bảo Nhi nữa.
Anh biết những gì mình mắc nợ cô không thể nào bù đắp chỉ trong một sớm một chiều được nên anh chỉ có thể âm thầm ở bên cạnh cô, nỗ lực cố gắng, chỉ mong thời gian sẽ chứng minh tất cả
Cảm nhận được bầu không khí có gì đó không ổn, Triệu Mai Hương trợn mắt nói với Sở Anh Ngọc: “Con gái, con ra ngoài với dì một chút nhé?” “Con không đi ra ngoài đâu!” Sở Anh Ngọc không hề do dự mà từ chối.
Triệu Mai Hương suýt nữa thì chết nghẹn, nhưng dù sao đây cũng không phải là lúc để bà ta làm càn, nên sau khi trừng mắt nhìn chằm chằm Sở Anh Ngọc một cái, bà ta chào Sở Quốc Thiên một tiếng rồi dứt khoát rời đi.
Lý do bà ta làm như vậy hoàn toàn là để cho Lâm Thanh Di và Chủ tịch Sở một không gian riêng, đồng thời bà ta cũng muốn mối quan hệ của họ có thể tiến xa hơn nữa.
Tất nhiên Sở Anh Ngọc có thể hiểu được, nhưng cô ta cũng có nhiệm vụ riêng của mình.
Vậy nên, ngay khi Triệu Mai Hương rời đi, cô ta đã lớn tiếng hỏi: “Chủ tịch Sở, chúng ta có thể nói chuyện một chút được không?” “Được chứ, nhưng cô phải đưa Chi Hoàng cho tôi trước đã.” Sở Quốc Thiên lãnh đạm nói.
Khuôn mặt xinh xắn của Sở Anh Ngọc chợt cứng đờ: “Chủ tịch Sở, tìm Chi Hoàng không nhanh như vậy đâu, anh đợi thêm một chút có được không?" “Vậy thì đợi lúc nào cô lấy được Chi Hoàng rồi lại đến tìm tôi đi.
“Anh!”
Sở Anh Ngọc tức muốn chết, cô ấy đè nén lửa giận trong lòng mình lại, hít sâu một hơi rồi nói: “Chủ tịch Sở, thành ý của tôi đã đủ rồi, mong anh có thể hiểu được” “Thành ý của cô đang ở đâu chứ?” Sở Quốc Thiên hỏi.
Cổ họng Sở Anh Ngọc chợt nghẹn lại, nhưng trả lời ngay