Nói xong lời này, Sở Quốc Thiên liền duỗi tay áp lên mạch.
Tựa hồ cảm nhận được người đến, Dương Nhã Đan mí mắt giật giật, một lúc lâu sau mới mở mắt ra, thều thào hỏi: “Ai...!tới...!“Dì Đan, con là Sở Quốc Thiên đây, Quốc Thiên...!Sở
Quốc Thiên cố nén lệ, rưng rưng nói.
Anh lúc này bộ dạng cực kỳ giống đứa trẻ nhỏ bất lực, nếu là đám người Trương Hùng trông thấy, nhất định sẽ ngoác mồm kinh ngạc.
Phải nói là, trong mắt bọn họ, Sở Quốc Thiên vẫn luôn là anh hùng bất khả chiến bại, là người sắt vô địch cho dù đổ máu cũng không đổ lệ, làm gi có khi nào lại lộ ra vẻ vô lực như thế này?
Nghe được tiếng Sở Quốc Thiên, Dương Nhã Đan tựa hồ nhớ ra cái gì đó, ra sức nằm lấy bàn tay Sở Quốc Thiên, kích động nói: “Quốc...!Quốc Thiên? Thật là con sao, đứa nhóc này...!
Trong lòng bà, Sở Quốc Thiên vậy mà là người quan trọng vô cùng, mặc dù không phải người thân, lại còn hơn cả người thân.
Cảm nhận được Dương Nhã Đan đang kích động, Sở
Quốc Thiên khịt mũi một cái, khàn khàn hỏi: “Dì ơi, dì yên tâm đi, con đến đây chính là để cứu dì đây, dì nhất định có thể hồi phục nhanh chóng mà!” “Quốc Thiên, con có tấm lòng này, dì đã cảm thấy được an ủi rồi, có điều, thân thể của dì thì dì cũng tự biết, con cũng đừng hao tâm làm gì...!.
ngôn tình hài
Dương Nhã Đan ngưng một chút, tiếp tục nói: “Chỉ là những năm này, ngược lại là thằng nhóc con khổ cực nhiều rồi, lúc ở tại Hoan Châu, con hẳn trải qua nhiều cay đẳng rồi...” “Dì, dì lo lắng quá rồi, thật ra con ở Hoan Châu sống rất tốt, dì nhìn xem, đây là vợ con, cô ấy cũng tới xem dì đây!” Sở Quốc Thiên cười, trấn an một câu “Vợ con?” Dương Nhã Đan trong mắt khôi phục một tia thần sắc, nhìn về phía sau lưng Sở Quốc Thiên.
Lâm Thanh Di thấy thế, liền vội vàng đi tới cầm tay Dương Nhã Đan, đỏ mặt nói: “Dì Đan, tên con là Lâm Thanh Di, là...!là vợ Sở Quốc Thiên.
Dương Nhã Đan chăm chú nhìn chằm chằm Lâm Thanh Di, sau một lúc lâu sau mới nhoẻn miệng cười, tràn đầy vui mừng nói: “Thật là một cô bé xinh đẹp, Quốc Thiên, con thật sự là có phúc lớn đó, vậy mà cưới được cô vợ tốt như vậy, tốt...!quá tốt rồi!”
Lâm Thanh Di có chút