Giọng nói vừa vang lên, Sở Quốc Thiên và Lâm Thanh Di nhướng mày.
Bà cụ mở cửa, chỉ thấy mấy cậu thanh niên trẻ tuổi từ ngoài cửa bước vào.
Có vẻ, đảm thanh niên này dường như không hề thích hoàn cảnh nơi này, vừa vào phòng đã đưa tay bịt mũi miệng, vẻ mặt mũi đầy ghét bỏ, thậm chí có mấy nam thanh niên vội rút điều thuốc ra hút nhằm che lấp mùi trong phòng.
Người thanh niên đứng đầu mở miệng nói chuyện, vóc dáng anh ta bình thường, thân hình đầy đặn, nhưng biểu cảm trên mặt lại ngạo mạn làm người khác phản cảm.
Sau khi nam thanh niên đi vào phòng, trong giây lát anh ta đã thấy Lâm Thanh Di đang cầm điện thoại, vốn dĩ vẻ mặt thờ ơ nhưng sau đó nhìn chăm chú cô không thể dời mắt được.
Mắt Sở Quốc Thiên thoáng qua vẻ hung ác, anh đẩy Lâm Thanh Di ra phía sau lưng bảo vệ, lạnh lùng hỏi: “Cậu là ai?"
Nam thanh niên không còn nhìn thấy Lâm Thanh Di, trong chốc lát anh ta sa sầm mặt, nghiêm giọng nói: “Tôi là ai sao? Phải là tôi hỏi cậu câu này mới đúng đó?”
Sở Quốc Thiên đang muốn lên tiếng, kết quả là Dương Nhã Đan nói: “Ngải Sinh, con tới rồi.” “Mẹ, con tới rồi!” Nam thanh niên trả lời rồi đến gần chỗ Dương Nhã Đan.
“Ngải Sinh, để mẹ giới thiệu một chút, đây là Sở Quốc
Thiên, dù mẹ không phải mẹ ruột nhưng mẹ vẫn luôn xem cậu ấy là con ruột” Dương Nhã Đan vừa nói vừa nhìn Sở Quốc Thiên, nói từ tốn: “Quốc Thiên, đây là Dương Ngải Sinh, là con trai của dì”
Vừa nói xong, nhóm người Dương Ngải Sinh đều sững sốt, nhưng rất nhanh đã sôi nổi bàn luận.
“Cậu ta là Sở Quốc Thiên sao?” “Sở Quốc Thiên nhà họ Sở đó hả?” “Không sai, cậu ta chính là Sở Quốc Thiên bị nhà họ Sở xem như kẻ vô dụng rồi đuổi đi.
Dương Ngải Sinh ngạc nhiên, không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm vào Sở Quốc Thiên nói: “Sở Quốc Thiên, tại sao cậu lại ở đây?”
Nhìn phản ứng của mọi người, Lâm Thanh Di nhíu mày, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng lúc này, vẻ mặt Dương Nhã Đan không vui nói: “Ngải Sinh, con gọi bậy bạ gì vậy, Quốc Thiên lớn