Dương Ngải Sinh vừa dứt lời, những nam nữ thanh niên khác lập tức không nhịn được mà bao vây lấy Sở Quốc Thiên.
Sở Quốc Thiên lại chỉ thản nhiên liếc nhìn bọn họ một cái, sau đó nói với Dương Ngải Sinh: “Cậu chắc rằng cậu muốn ra tay à?” “Ông đây chắc chắn rồi!”
Thấy đến giờ phút này mà vẻ mặt của Sở Quốc Thiên vẫn lạnh nhạt không chút sợ hãi, Dương Ngải Sinh lập tức nổi giận ngập trời, đúng lúc anh ta chuẩn bị ra lệnh đánh lên thì một tiếng la bất chợt truyền đến.
“Dương Ngải Sinh, dừng tay lại!"
Nghe nói như thế, Dương Ngải Sinh giật thót mình, những người khác cũng nhìn về phía tiếng nói truyền đến.
“Dương Hạo Phương?” “Anh Dương?”
Sau khi nhìn thấy rõ người đến là Dương Hạo Phương, không chỉ đảm thanh niên nam nữ giật mình, mà cho dù là Dương Ngải Sinh cũng không khỏi ngạc nhiên.
Song, Dương Hạo Phương không để ý đến bọn họ mà lập tức đi về phía Sở Quốc Thiên, kích động nói: “Anh Sở, anh đã tới rồi!”
Sở Quốc Thiên gật đầu không nói gì.
Dương Hạo Phương cũng không để ý mà tiếp tục hỏi: “Anh Sở, bệnh tình của bác gái tôi thế nào rồi?” “Rất không tốt, tôi dự tính sẽ đưa dì Nhã Đan đến bệnh viện, chỗ này không thích hợp để ở lại.
Sở Quốc Thiên nói.
Nào biết Dương Hạo Phương nghe anh nói thế thì sắc mặt cứng đờ, nhìn sang đám người Dương Ngải Sinh, anh ta do dự nói: “Anh Sở, đi bệnh viện cũng được nhưng chỉ có thể đi bệnh viện nhỏ mà thoio “Có ý gì?” Sở Quốc Thiên nhíu mày.
Dương Hạo Phương chưa kịp trả lời, Dương Ngải Sinh đứng bên cạnh đã cười lạnh nói: “Anh Hạo Phương, anh nói lời này làm gì, mẹ em coi Sở Quốc Thiên như con ruột, lúc này phận làm con như anh ta đưa mẹ em đến bệnh viện tốt để chữa bệnh cũng không sai, anh không nên ngăn cản làm gì.
Sở Quốc Thiên lạnh lùng nhìn chằm chằm anh ta, trầm giọng quát: “Nếu cậu cũng biết đạo lý này thì tại sao đến bây giờ vẫn không đưa dì Nhã Đan đi bệnh viện?” “Tôi cũng rất bất đắc dĩ mà, lúc mẹ tôi bị đuổi ra khỏi nhà, gia tộc đã ra lệnh không cho một bệnh viện hay cá nhân nào giúp mẹ tôi cả, nếu không thì người đó chính là kẻ địch với cả nhà họ Dương!” Dương Ngải Sinh nhún vai nói.
“Vì sao lại bị đuổi đi, dì Nhã Đan đã làm