“Có ý gì?” Sở Quốc Thiên nhướng mày.
“Tôi nói cậu nhận sai đi, cậu nghe không hiểu sao?” Sắc mặt Dương Ngải Sinh trầm xuống.
“Ha ha.
Sở Quốc Thiên nhìn Dương Ngải Sinh giống như nhìn một kẻ ngu.
“Mẹ nó!”
Dương Ngải Sinh thấy Sở Quốc Thiên không chịu nhận, ánh mắt thoáng qua chút khó chịu, nói: “Là một kẻ vô dụng bị nhà họ Sở vứt bỏ mà cũng dám nhận là một thành viên trong gia đình tôi sao? Khi nãy nếu không phải tôi nể mặt mẹ, cậu nghĩ tôi sẽ gọi cậu là anh hay sao?” “Nhanh lên, gọi một tiếng anh Dương, chuyện này xem như bỏ qua, nếu không bây giờ tôi sẽ cho cậu phải trả giá thật lớn!” “Tôi không rảnh càn quấy với cậu, tình trạng bây giờ của dì Đan rất tệ, tốt nhất cậu nói rõ cho tôi.” Sở Quốc Thiên lạnh nhạt nói.
“Chết tiệt, sao cậu dám nói như thế với với anh Dương, xem tôi có đánh chết cậu không!" Nào biết, Dương Ngải Sinh còn chưa nói chuyện, một tên xăm hình bên cạnh cậu đã lớn tiếng mắng, ngay sau đó hung hăng đạp Sở Quốc Thiên một cước.
Mặt Sở Quốc Thiên không nhảy một cái, đã nhanh như tia chớp đạp trả một cước.
“Rắc rắc!”
Lập tức, tiếng xương bị nứt vang lên, ngay sau đó đã thấy tên xăm hình kêu gào đau đớn.
Tất cả mọi người đều không nghĩ rằng Sở Quốc Thiên sẽ đánh trả, mọi người gần đó nghe thấy tiếng kêu đều quay đầu lại nhìn.
“Mẹ nó, cậu bị điên rồi hả?" “Lại dám đánh trả hả?” “Bố mày thấy mày chán sống rồi..
Mắt thấy mọi người sắp lao vào đánh nhau, kết quả lúc này Lâm Thanh Di nghe thấy tiếng động bước nhanh ra ngoài hỏi: “Sở Quốc Thiên, có chuyện gì thế?” “Không có gì, vừa nãy có người bị ngã thôi.” Sở Quốc Thiên mỉm cười trả lời.
Thấy tên xăm mình vẻ mặt nhợt nhạt, đau đến chảy nước mắt, những người khác nhất thời không nhịn nổi.
“Đánh!” “Chờ một chút! Đây là nhà mẹ tôi, muốn đánh thì đợi một lát đánh sau!” Ai ngờ, Dương Ngải Sinh ngăn cản bọn họ lại.
Tiếp đến, anh ta lại nhìn Sở Quốc Thiên nói: “Hơn nữa, cậu ta cũng không phải là người hiền lành gì, các cậu cứ lao vào đánh thì sẽ chịu thiệt thôi!”
Mọi người vô ý