**********
“Tình huống bây giờ của Vương Trạch hoàn toàn khác xa so với Triệu Lạc Dĩnh.
Mọi người cũng thấy đấy, toàn thân Vương Trạch đều bị chất độc xâm nhập, cho dù tôi có thể tẩy sạch mọi độc tố ở trên người ông ta thì cũng vô ích.
Các bộ phận trên cơ thể ông ta đều bị tổn thương vô cùng nghiêm trọng, muốn cứu sống ông ta, trừ khi tôi có thể lấy ra một viên Ban Hổ Châu thì mới còn một tia hy vọng.
Nhưng cho dù như vậy, tỷ lệ cứu được ông ta cũng cực kỳ ít ỏi...!“Vậy ý của cậu là Vương Trạch ông ta...!Thật sự...!Không thuốc nào cứu chữa sao?” Nam Cung Thế há miệng thở dốc.
Sở Quốc Thiên cúi đầu: “Tỷ lệ quá thấp.
Những điều mà Sở Quốc Thiên nói lúc trước chẳng qua vì muốn an ủi mọi người mà thôi.
Tình huống của Vương Trạch còn nghiêm trọng nhiều hơn so với những gì anh nói, đến chính bản thân Sở Quốc Thiên cũng cảm thấy có lòng mà sức không đủ
Mọi người xung quanh đều liên tục thở dài, trên khuôn mặt đều lộ vẻ não nề, đau thương và bất lực.
Sau thời gian nửa nén hương, Sở Quốc Thiên đã lấy lá Tân Cổ trên người Vương Trạch xuống, bao gồm cả kim châm.
“Bất kể như thế nào, mọi người cứ sắp xếp ổn thỏa cho Vương Trạch trước đi.” “Cậu Sở
Sở Quốc Thiên đứng dậy, quay lưng về phía mọi người và khoát tay: “Cho dù bây giờ tôi không thể hoàn toàn nắm chắc có thể cứu sống Vương Trạch, nhưng sau này y thuật của tôi sẽ có bước đột phá và phát triển như thế nào không thể nói chính xác.
Yên tâm đi, tôi sẽ nghĩ ra cách cứu ông ta.
Vốn dĩ mọi người còn đang đắm chìm trong sự đau buồn, nghe vậy trước mắt đều sáng ngời.
“Đúng vậy, cho dù bây giờ cậu Sở không cứu được Vương Trạch, nhưng ai trong chúng ta có thể nói chính xác việc tương lai cơ chứ? Cậu Sở còn trẻ tuổi như vậy, qua chừng vài năm nữa, y thuật của cậu ấy chắc chắn sẽ nâng cao thêm” Triệu Thiên Hoằng vỗ đùi, nói với vẻ mặt hưng phấn.
Mọi người đồng ý liên tục.
“Lăng Ngọc Vân!” Sở Quốc Thiên bỗng gọi một tiếng.
“Cậu Sở, tôi ở đây” Cách đó không xa, một cô gái có dáng người nhỏ nhắn xinh đẹp chạy đến.
Đây chính là Lăng Ngọc Vân mà lúc trước Sở Quốc Thiên cứu ở núi Vân Bạch.
“Tôi cần cô cố gắng hết sức có thể để đi tìm một viên Ban Hổ Châu mang về đây.
Sở Quốc Thiên nói với vẻ nghiêm túc.
Lăng Ngọc Vân chần chừ chốc lát, cô ấy cắn cắn môi dưới: “Mặc dù có