Vẻ mặt chủ tịch đường và quản lý Hàn hơi khó coi.
Lâm Thanh Di cũng không biết nên làm thế nào.
“Hóa ra chỉ là một tên vô dụng phải ăn bám phụ nữ.
“Một tên vô dụng, ai cho anh ta dũng khí đứng ở đây thế?” “Buồn cười chết mất...!
Khách có mặt ở đây đều cười chế giễu, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh thường.
Chủ tịch Đường vội nói: “Cậu Phong Lâm, tôi nghĩ là có hiểu lầm gì đó, tôi sẽ giải thích cho cậu.
Mộ Phong Lâm liền giơ tay lên để ngắt lời đối phương: “Chủ tịch Đường,tôi là một trong những người tổ chức bữa tiệc ngày hôm nay, nên tôi có trách nhiệm giữ gìn trật tự cho bữa tiệc, đảm bảo mọi vị khách tới đây đều có một buổi tối vui vẻ!
Chủ tịch đường lúc này cũng không biết nên nói gì nữa.
Có một vài tên bảo vệ chạy từ bên ngoài vào nói với Sở Quốc Thiên: “Mong anh phối hợp với chúng tôi, mời anh rời khỏi đây, nếu anh không phối hợp thì chúng tôi buộc phải dùng biện pháp khác.
Sở Quốc Thiên trầm mặc không nói gì cả.
Mấy tên đó vẫn muốn ép để Sở Quốc Thiên tự rời đi nên nói: “Tôi sẽ đếm đến ba, nếu anh vẫn không đi vậy thì đừng trách chúng tôi.
Nhưng Sở Quốc Thiên cứ ngồi nguyên một chỗ, mặt lạnh tanh.
Mộ Phong Lâm giơ tay lên nói: “Lôi anh ta ra ngoài.” “Vâng!” tên bảo vệ đứng cạnh Sở Quốc Thiên nghe vậy, bảo mấy tên khác: “Các cậu còn đứng ngày ra đó làm gì, mau lôi anh ta
Mấy tên bảo vệ liền xông tới.
Mọi người ở xung quanh vẫn đứng im xem náo nhiệt, không ai ra mặt can ngăn cả.
Dù là chủ tịch Đường hay quản lý Hàn.
Dù sao họ cũng chỉ là khách, còn người chủ trì là Mộ
Phong Lâm, nên họ không có quyền lên tiếng nhiều.
“Anh Phong Lâm!” Đường Thái Huy lo lắng cho Sở Quốc Thiên nhưng cũng không biết nên làm gì.
Mộ Phong Lâm giơ tay ngắt lời Đường Thái Huy nói: “Nếu chủ tịch Đường không muốn ở lại nữa thì ông có thể đi về, không ai bắt ông ở lại cả, cửa ở phía kia, xin mời!”
Lời nói và hành động đều rất dứt khoát.
Đường