Thấy Hắc Hổ như vậy, Sở Quốc Thiên chỉ cảm thấy buồn cười.
Anh bất đắc dĩ lắc đầu, không nói gì.
“Tên nhãi này điên rồi, đại ca của hội Kền Kền đích thân đứng đây, cho dù anh có quỳ xuống dập đầu cầu xin cũng chẳng có tác dụng gì, vậy mà còn cười được nữa? Nói chuyện cũng không biết khách khí chút nào, đúng là không muốn sống nữa mà “Tên nhãi này xem ra không có mắt nhìn rồi, lần này e là xong đời rồi.” “Haiz, còn không phải sao, tuổi còn nhỏ như vậy, có dũng khí là chuyện tốt, nhưng có dũng khí mà không có mưu mô thì chỉ có thể chết thảm mà thôi.”
Những tiếng xì xào xung quanh không ngừng vang lên, căn bản không một ai cảm thấy Sở Quốc Thiên có thể gặp dữ hóa lành, thuận lợi thoát thân.
Mà những tiếng xì xào này đều loạt vào tại Lâm Thanh Di, trong lòng cô càng thêm lo lắng không yên.
Hai tay nắm chặt lấy, tuy rằng quan hệ hiện giờ của cô và Sở Quốc Thiên có chút xấu hổ nhưng cô cũng không muốn Sở Quốc Thiên xảy ra chuyện gì trước mặt mình.
Quả nhiên, thấy thái độ của Sở Quốc Thiên như vậy, sắc mặt Hắc Hổ càng trầm xuống, ngay sau đó phát ra những tiếng cười điên cuồng.
“Ha ha ha ha ha...!tên nhãi, to gan lắm, còn ra vẻ à, vậy ông đây sẽ đổi ý, một cánh tay không được nữa.
Nói tới đây, Hắc Hổ ngừng cười, giọng nói lộ ra vẻ lạnh lẽo: “Tôi muốn đánh gãy tay chân anh, khiến anh cả đời này là một tên tàn phế, chỉ có thể nằm trên giường và ngồi xe lăn sống nốt quãng đời còn lại! Tôi còn phải cắt đầu anh ra dùng làm bóng đá mới được!”
Lời vừa nói ra, không khí xung quanh như thể ngưng lại.
Những người đứng xem chỉ cảm thấy ngột ngạt khó thở, không ít người đổ mồ hôi lạnh đầy bàn tay, rõ ràng là không liên quan gì đến bọn họ nhưng vẫn cảm thấy hít thở không thông.
Lâm Thanh Di nghe vậy, đôi chân không khỏi mềm nhũn, cũng may kịp thời giữ vững thân mình không để ngã xuống.
Cô từng không chỉ một lần hối hận buổi trưa đồng ý với Bảo Nhi để cả nhà ra ngoài chơi.
Nếu như lúc ấy thái độ cô cứng rắn thêm một chút, sẽ không đụng phải đám người này, cũng sẽ không xảy ra chuyện như bây giờ!
Nhưng bây giờ có nghĩ thế nào