Dù lúc này mặt trời vẫn còn ở trên đỉnh đầu nhưng không biết vì sao người đàn ông Đầu Trọc lại không kiềm được mà cảm thấy nổi da gà.
Có điều người đàn ông này có thể là người đứng đầu hội Kền Kền, vậy thì chắc chắn cũng không phải người bình thường!
Anh ta rất nhanh bình tĩnh lại, vẻ mặt đầy khinh thường nhìn Sở Quốc Thiên, cao giọng nói: “Người anh em đánh người của tôi rồi phủi mông muốn bỏ đi, e là có chút không thích hợp.
Sở Quốc Thiên nhàn nhạt nhìn đối phương: “Là bọn họ không biết tự lượng sức mình đi gây chuyện, liên quan gì tới tôi?”
Tên Đầu Trọc hừ một tiếng: “Người anh em, đừng có kiêu ngạo quá, anh có biết chúng tôi là ai không? Từng nghe thấy danh tiếng của hội Kền Kền chúng tôi chưa?”
Sở Quốc Thiên có chút buồn bực nhíu mày: “Người kiêu ngạo là các người mới đúng, các người có chuyện gì thì nói, không có chuyện gì thì đừng có làm phiền chúng tôi! Còn về danh tiếng của các người, tôi cũng không có hứng thú muốn biết." “Oh wow! Người đàn ông Đầu Trọc tràn đầy lửa giận trong lòng, chỉ chỉ hai người không ngừng co quắp trên mặt đất.
“Con mẹ nó anh đánh người của tôi ngay trước mắt Hắc Hổ tôi, người làm đại ca như tôi đương nhiên phải lên tiếng, nếu không sau này sau tôi có thể lăn lộn trong giới này được nữa? Cho nên, cho dù thế nào đi nữa hôm nay anh cũng đừng mong an toàn rời khỏi đây.
“Cái gì? Hắc Hổ?” Có người sợ hãi kêu một tiếng.
“Thật sự là Hắc Hổ sao? Tôi không nghe nhầm chứ...!“Ôi trời đất ơi, còn không phải là ông chủ của hội Kền Kền sao, không ngờ anh ta lại ở đây, còn tự mình ra mặt, mấy thanh niên trẻ này xong đời rồi.”
Những người xung quanh nghe thấy hai chữ Hắc Hổ, đều không kìm được mà trầm trồ, thấp giọng bàn tán.
“Hắc Hổ?” Sở Quốc Thiên hừ lạnh một tiếng, khẽ cười rồi quay đầu ra hiệu ánh mắt cho Lâm Thanh Di đang ôm
Bảo Nhi, ý bảo cô đừng lo lắng, sau đó giương mắt nhìn
Hắc Hổ: “Ý của anh là chuyện hôm nay không thể