“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lâm Thanh Di tìm một chỗ yên tĩnh, hai người đứng đó.
Cô nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của Mai Khanh, mở miệng hỏi.
“Vừa, vừa rồi tớ uống rượu, không cẩn thận làm đổ rượu lên quần áo của một người ở đó, bộ quần áo đó của cô ta chắc phải hơn ba trăm triệu.
Cô ta cứ bắt tớ phải bồi thường, nhưng tớ nào có nhiều tiền như thế, nên cũng chỉ có thể gọi điện cho cậu.”
Nói tới đây, Vương Mai Khanh nhìn Lâm Thanh Di, trong mắt tràn đầy cầu xin: “Thanh Di, ở đây tớ chỉ có mỗi một người bạn là cậu, cậu nhất định phải nghĩ cách giúp tớ.
Tớ cầu xin cậu đấy, thật sự tớ không có nhiều tiền như thế, cậu cứ coi như là tớ vay của cậu, sau này tớ sẽ cố gắng trả sớm cho cậu, được không.
Lâm Thanh Di bất đắc dĩ thở dài: “Không phải tớ không thể cho cậu vay, nhưng cậu vừa nói là cần tiền mặt, mà lúc tớ tới đây vội quá nên không mang theo nhiều tiền mặt như thế” “Không chuyển khoản được à?” Lâm Thanh Di nhìn
Vương Mai Khanh, trên mặt lộ vẻ nghi ngờ.
Vương Mai Khanh lắc đầu, khóc lóc nói: “Bọn họ nói chỉ cần tiền mặt thôi.
Thanh Di, gần đây chắc chắn có cây ATM, cậu rút tiền ra giúp tớ đi, tớ cầu xin cậu đấy “Nhưng cậu không thấy rất kỳ lạ sao? Hiện giờ rất ít người dùng tiền mặt, gần như họ đều dùng phương thức chuyển khoản.
Trong lòng Lâm Thanh Di có chút nghi ngờ.
“Tớ cũng cảm thấy lạ, nhưng bọn họ cứ nói như vậy, tớ cũng không dám hỏi nhiều, sợ bọn họ sẽ đánh tớ.
Có lẽ người có tiền đều có chút quái gở” Vương Mai Khanh lau nước mắt, nói.
"Được rồi.” Lâm Thanh Di không thể nói ra được kỳ lạ chỗ nào, chỉ có thể thỏa hiệp.
Sở Quốc Thiên ngồi ở một vị trí không hề bắt mắt, nghe rõ toàn bộ câu chuyện, vẻ mặt anh khẽ thay đổi.
Anh nhìn Lâm Thanh Di ra ngoài lấy tiền nhưng không làm gì cả.
Sau khi Lâm Thanh Di rời đi, Vương Mai Khanh quay người trở về chỗ đám người kia.
Khoảng mười phút sau, Lâm Thanh Di quay lại, giơ cái túi trong tay lên: “Đây là ba trăm triệu, tôi có thể đưa bạn tôi đi rồi chứ?”
Người phụ nữ ăn mặc lòe loẹt trước mặt liếc nhìn Lâm Thanh Di, cười nhạo: “Từng này, sợ là không