Lâm Thanh Di cảm thấy khó xử, hỏi: “Vậy làm sao bây giờ? Lẽ nào thật sự đưa cho họ thêm một trăm năm mươi triệu?” “Một trăm năm mươi triệu thì một trăm năm mươi triệu đi, Thanh Di, tớ chắc chắn sẽ sớm trả lại tiền cho cậu” Vương Mai Khanh cầu xin.
Lâm Thanh Di không chịu được sự cầu xin của đối phương, cô thở dài rồi nói: “Mai Khanh, tốt nhất cậu nên bỏ mấy thói quen xấu kia đi, nếu không sớm muộn gì cũng hại bản thân lúc nào mà không biết đấy
Dù Lâm Thanh Di cũng không hề thích cách sống của người bạn này, nhưng hai người qua lại cũng không tệ, mà hiện giờ đối phương lại một mình, không có ai để nương tựa, cô là người duy nhất biết rõ chuyện này, cũng không thể làm như không thấy, ép cô ta vào con đường chết.
Nhưng nói cho cùng, chuyện ngày hôm nay, cô có thể giúp một hai lần, lẽ nào có thể giúp cả đời hay sao?
Bản thân cô cũng chẳng có bao nhiêu tiền, trong tấm thẻ đó cũng chỉ có mấy trăm triệu, hôm nay đã rút ra ba trăm triệu rồi, còn không chắc có đủ một trăm năm mươi triệu không.
“Mai Khanh, tớ không biết trong thẻ có đủ tiền không...!Lâm Thanh Di nói nhỏ.
“Vậy...!Thanh Di, cậu nghĩ cách giúp tớ được không, hay là cậu thử vay người khác một ít xem sao? Cậu quen biết nhiều người như vậy, chắc chắn có cách, đúng không?” “Chuyện này.” Lâm Thanh Di có chút do dự.
“Hay là tìm Tuệ Mai đi, Tuệ Mai chơi thân với cậu nhất, chồng của cậu ấy lại có tiền, nhất định có thể đưa cho cậu một trăm năm mươi triệu.” Vương Mai Khanh nhìn Lâm Thanh Di đầy mong chờ, vẻ mặt tràn đầy nôn nóng.
Lâm Thanh Di bất đắc dĩ thở dài: “Vậy được, tớ thử gọi điện cho cậu ấy xem sao.
“Cám ơn cậu, Thanh Di, cậu thật sự tốt quá, thật đấy.” Vương Mai Khanh vui mừng, ôm Lâm Thanh Di.
Lý Tuệ Mai cũng rất hào phóng, nghe thấy Lâm Thanh
Di muốn vay tiền, cô ấy không hề hỏi gì mà chuyển thẳng tiền sang cho cô.
Nhận được chuyển khoản, Lâm Thanh Di đi ngay ra ngoài, tới cây ATM để rút tiền mặt, sau đó quay lại, trực tiếp đưa tiền cho người phụ nữ kia.
Mấy người kia cầm tiền, họ cũng hiểu được đạo lý thấy đủ thì nên thu tay.
“Người đẹp đúng là phóng khoáng, thoải mái, chuyện này cũng coi như xong, chúng ta đi thôi.” Nói xong, người phụ nữ kia đứng dậy, rời đi cùng mấy người kia.
“Mai Khanh, chuyện giải quyết xong rồi, tớ đưa cậu về nhé.” Lâm Thanh Di thở phào nhẹ nhõm, nhìn Vương Mai Khanh nói.
“Chuyện này...!Chuyện này, cũng không còn sớm nữa, Thanh Di, cậu về trước đi, lát nữa tớ về sau.
Vẻ mặt Vương Mai Khanh có chút kỳ lạ, cô ta nói xong, cũng không đợi Lâm Thanh Di mà cứ thế rời đi.
Lâm Thanh Di sửng sốt một lát rồi vội vàng đuổi theo: “Đã muộn như vậy rồi mà cậu còn muốn