Sở Quốc Thiên không ở lâu, chỉ ung dung nhìn qua Trương Bình Đào sau đó đi thẳng ra bên ngoài.
"Cậu Thiên, anh có hài lòng với kết quả này không?" Hạ Văn Tân vội vàng đuổi theo, dè dặt hỏi.
"Cậu cả Tân, dường như cậu rõ tung tích của tôi như lòng bàn tay!" Sở Quốc Thiên cũng không quay đầu lại mà nói.
Trong lòng Hạ Văn Tân khẽ động, anh ta biết rõ Sở Quốc Thiên đang tức giận. Ngay lúc anh ta chuẩn bị giải thích thì lại nghe thấy Sở Quốc Thiên nói: "Chắc hẳn cậu cũng biết vợ và mẹ vợ tôi gặp phải chuyện này, về phần làm thế nào thì không cần tôi dạy cậu chứ?"
"Không cần, không cần." Mới đầu Hạ Văn Tân còn ngẩn người, nhưng ngay lập tức đã hiểu đây là Sở Quốc Thiên công nhận anh ta. Trong phút chốc anh ta kích động liên tục gật đầu, không hề có chút dáng vẻ của người đứng đầu thế lực ngầm của Hoan Châu.
Nhưng câu nói tiếp theo của Sở Quốc Thiên lại làm cho anh ta như rơi vào hầm băng: "Đừng quá phận, nếu để lộ ra thì một mình tôi sẽ san bằng nhà họ Hạ của anh!"
Đến khi Sở Quốc Thiên đi xa, lúc này Hạ Văn Tân mới bình tĩnh lại. Anh ta phát hiện không biết sau lưng anh ta bị mồ hôi thấm ướt từ lúc nào.
Hạ Văn Tần nghĩ đến khi Sở Quốc Thiên nói câu sau cùng toát ra khí thế khủng bố đó, rốt cuộc anh ta mới biết vì sao ông cụ mình lại xem trọng Sở Quốc Thiên như thế.
Thật sự là... Quá kinh khủng!
Sở Quốc Thiên không biết suy nghĩ trong lòng của Hạ Văn Tần, lúc này anh đi về chỗ Lâm Thanh Di lần nữa.
"Sở Quốc Thiên, anh... anh không sao chứ?" Nhìn thấy Sở Quốc Thiên trở về, vẻ mặt Lâm Thanh Di tràn đầy lo lắng mà nói.
"Không sao, không phải anh đã nói đừng lo lắng cho anh sao?" Sở Quốc Thiên lau mồ hôi mịn trên trán Lâm Thanh Di.
Trong lòng Lâm Thanh Di thả lỏng, nhưng lại nặng nề mà nói: "Ôi, lần này nhà chúng ta thật sự gặp phiền phức rồi!"
"Em đang lo lắng Lão Hổ kia trả thù chúng ta sao?" Sở Quốc Thiên bình tĩnh mà nói: "Yên tâm, gã không dám trả thù đầu, dù cho gã thật sự ăn gan hùm thì cũng không dám đâu."
"Suốt ngày chỉ biết khoác lác, mau về nhà thôi!" Đúng lúc này, Triệu Mai Hương ở bên cạnh khụ một tiếng, nói xong thì dẫn đầu rời khỏi đồn công an.
"Đi thôi." Lâm Thanh Di cũng thở dài bất đắc dĩ.
Sở Quốc Thiên sờ mũi, ngay lúc anh vừa theo hai mẹ con đi ra khỏi đồn công an chưa được năm phút thì đụng phải một đám đàn ông hung hăng.
Người cầm đầu chính là Lão Hổ, người mà khi nãy Lâm Thanh Di lo lắng!
"Chuyện này... Chuyện này giải quyết thế nào?" Hai mẹ con Lâm Thanh Di bị đám đàn ông hung hăng ở trước mặt dọa sợ.
"Không sao, chẳng mấy chốc bọn khốn này sẽ gặp xui xẻo thôi." Sở Quốc Thiên lợ đãng nhìn qua đoàn xe không nhìn thấy điểm cuối ở cách đó không xa, cười nhạt nói.
Triệu Mai Hương thấy đến lúc này mà Sở Quốc Thiên còn đang khoác lác thì tức giận đến ngực cũng phập phồng. Bà tức giận trừng mắt liếc Sở Quốc Thiên, sau đó muốn lấy di động ra báo cảnh sát.
"Mụ già muốn chết!"
Nhưng trong giây phút đó động tác của Triệu Mai Hương đã bị Lão Hổ nhìn thấy, vẻ mặt gã ta dữ tợn mà nói: "Nếu bà dám gọi cuộc điện thoại này, bố mày sẽ để chúng mày phơi thấy đầu đường!"
Triệu Mai Hương lập