Cả người Lão Hổ chấn động, lúc này rất cuộc gã mới ý thực được đứng đối diện gã chính là thủ lĩnh của thế lực ngầm Hoan Châu!
"Lộp cộp!"
Bất tri bất giác cuối cùng Lão Hổ cũng khuỵu chân, quỳ gối trước mặt Hạ Văn Tân: "Ngài Tân, A Hổ biết tội!"
Hạ Văn Tân nhìn thoáng qua Sở Quốc Thiên, thấy anh không có hành động gì thì lạnh lùng nói: "Giải quyết xong chuyện của mẹ mày thì có thể sống"
Hạ Văn Tân nói xong lời này thì không nói nhảm nữa, dẫn theo mấy trăm người vạm vỡ mặc âu phục rời đi.
Cũng không biết qua bao lâu, mẹ con Lâm Thanh Di mới bình tĩnh lại từ trong sợ hãi, nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh kinh khủng kia thì trong lòng của hai người vẫn vẹn nguyên sự sợ hãi.
"Chúng ta về nhà đi." Đúng lúc này, Sở Quốc Thiên khẽ nói.
Lâm Thanh Di nghe vậy bỗng nhiên nhìn về phía Sở Quốc Thiên mà nói: "Sở Quốc Thiên, Không... Không phải anh gọi ngài Tân tới chứ?"
"Không có." Sở Quốc Thiên nghiêm túc trả lời: “Sao anh có thể tiếp xúc với những người thuộc thế lực ngầm chứ, chắc chắn là giữa hai người bọn họ có thù oán gì đó."
"Thật sao?" Lâm Thanh Di tỏ vẻ không tin.
Vừa rồi tuy giọng nói của Hạ Văn Tân không lớn nhưng cô vẫn nghe được dường như là chuyện liên quan tới mẹ của Lão Hổ, mà bọn họ chính là một trong những nhân vật chính của chuyện này, cho nên cô buộc phải suy nghĩ như thế.
Nhưng mà Sở Quốc Thiên không thừa nhận cô cũng không có cách nào, chỉ có thể giấu chuyện này trong lòng, chờ sau này sẽ từ từ xác thực...
Sau khi ba người về tới nhà, Lâm Minh Quang vừa mới về nhà không bao lâu thì nghe chuyện hai mẹ con đã trải qua, suýt chút nữa ông ta đã mắc bệnh tim. Khi biết được cuối cùng Sở Quốc Thiên nhúng tay cứu được bọn họ, trong mắt Lâm Minh Quang cũng xem trọng anh một chút.
"Sở Quốc Thiên, rốt cuộc hôm nay cậu cũng ra dáng đàn ông rồi." Sau khi an ủi hai mẹ con một phen, Lâm Minh Quang giơ ngón tay cái với Sở Quốc Thiên.
"Nên thế"
Sở Quốc Thiên buồn cười lắc đầu, nói: "Bố, bố ở với mẹ nhiều hơn, hôm nay mẹ chịu thiệt không ít "
Mặc dù lúc ở đồn công an, vết thương của hai mẹ con đã được xử lý sơ qua, nhưng Sở Quốc Thiên vẫn không yên lòng nên tự mình chữa trị cho hai người một phen. Sau đó anh mới yên lòng đi nhà trẻ đón Bảo Nhi.
Một đêm bình yên không có chuyện gì, sáng sớm hôm sau, lúc cả nhà Sở Quốc Thiên đang vui vẻ hòa thuận ăn bữa sáng thì bỗng nhiên một thanh niên mang giày da mặc âu phục đưa một phong thư đến.
Sau khi Lâm Thanh Di tò mò mở ra nhìn thoáng qua thì ngẩn người tại chỗ.
"Thanh Di, đó là cái gì?" Sở Quốc Thiên nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Lâm Thanh Di trắng bệch thì cau mày đi tới.
"Chúng. Chúng ta bị khởi tố!" Lâm Thanh Di bị Sở Quốc Thiên kéo về hiện thực, cô mệt mỏi nói: "Sở Quốc Thiên, chúng ta bị Dương Tử Thu, Luật sư Thu khởi tố, đây là văn kiện luật sư mà anh ta gửi cho chúng ta!"
Dương Tử Thu?
Sở Quốc Thiên nhíu mày, ánh mắt lóe lên tia sáng.
Nhưng hai ông bà Triệu Mai Hương lại bị giật nảy mình, bọn họ đã nghe qua danh tiếng của Luật sư Thu, anh ta chưa bao giờ thua kiện, bây giờ lại khởi tố mình, chẳng phải là thật sự xui xẻo sao?
Triệu Mai Hương càng nghĩ càng sợ hãi, bà run giọng hỏi han: "Thanh Di, rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Vì sao không có lý do gì mà Luật sư Thu lại muốn khởi tố chúng ta?"
"Bởi vì... Công ty trách nhiệm hữu hạn y dược Thanh Di." Lâm Thanh Di nói xong lời này thì vô thức nhìn qua Sở Quốc Thiên. Không biết vì sao mà cô luôn cảm thấy tên công ty y dược Thanh Di này lại trùng với tên