Tiết Nguyệt Quế vẻ mặt xấu hổ tức giận đẩy Nghiêm Hạo Truy ra, quát: "Em tránh ra cho chị, chị muốn đánh chết anh ta!” "Được rồi, được rồi! Dừng lại đi.” Nghiêm Hạo Truy trừng mắt nhìn Tiết Nguyệt Quế nói.
Vừa rồi trong lúc Sở Quốc Thiên ra tay đá Tiết Nguyệt Quế một cái, anh ta liền ý thức được Sở Quốc Thiên rất giỏi võ, sau đó từ vẻ mặt sợ hãi của tên vệ sĩ bên cạnh anh ta càng chắc chắn điều này là đúng.
Một người có thể phân biệt được thật giả, còn tinh thông y thuật, giỏi võ, rất có thể là một cao thủ ẩn mình.
Tiếp tục dây dưa bọn họ nhất định không được lợi lộc gì chi bằng bây giờ thành tâm xin lỗi, có khi có thể kết giao thêm một người bạn.
Nghĩ đến đây trên mặt Nghiêm Hạo Truy mang theo nụ cười lấy lòng, từng bước đi về phía Sở Quốc Thiên, anh ta hít sâu một hơi, cố gắng đè xuống run rẩy trong lòng, nói: “Chào anh, thật không phải với anh quá, lúc nãy đều là tôi không biết phải trái mới vô lễ với anh như vậy.
Anh giúp tôi giám định đồ đạc thật giả tôi lại không biết cảm ơn mà ngược lại còn ra tay với anh, tôi biết sai rồi, chị họ tôi cũng là nghĩ cho tôi mới ra tay, hy vọng anh rộng lượng đừng so đo với người bình thường chúng tôi."
Tiết Nguyệt Quế nhìn thấy một màn này, lửa giận còn chưa kịp bộc phát liền kinh hãi đến mức sửng sốt tại chỗ.
Nhà cậu cô ta chính là nhân vật có tiếng tăm nhất Yên Kinh, Nghiêm Hạo Truy ngày thường cũng ngông cuồng thế nhưng hôm nay sao lại khách khí với tên này như vậy.
Vừa rồi lúc cô ta tới đây, Nghiêm Hạo Truy không phải còn kêu trời kêu đất đòi đánh anh ta hay sao?
Nói xong, Nghiêm Hạo Truy thấy Sở Quốc Thiên đứng tại chỗ không nói lời nào, trên mặt cũng không có biểu tình gì, trong lúc nhất thời cũng không biết được suy nghĩ của đối phương.
Quay đầu nhìn thấy Tiết Nguyệt Quế ngẩn người đứng tại chỗ, vội vàng nói: “Chị họ, chị còn đứng đó làm gì? Mau đến xin lỗi anh ấy đi.
“Nằm mơ đi, chị sẽ không xin lỗi thằng khốn vừa đá vào mông chị!” Tiết Nguyệt Quế bĩu môi, vẻ mặt phẫn nộ.
Nghiêm Hạo Truy nghiêm mặt, ở bên cạnh Tiết Nguyệt Quế