Lập tức anh ta vội vàng nhìn Sở Quốc Thiên lại hỏi: “Anh nhìn một cái là có thể nhìn ra thật hay giả, có thể thấy được bản lĩnh không bình thường, nói thật, tôi có một việc muốn hỏi anh, sau khi khối ngọc đó vứt đi, vận may của tôi có thể một lần nữa khôi phục bình thường hay không?”
Sở Quốc Thiên cười lạnh nói: “Anh nghĩ đơn giản quá! Ngọc tủy mang tà khí này này không phải chỉ ở mỗi trên người anh, nấu tôi đoán không nhầm thì không đến nửa năm nữa gia cảnh nhà họ Nghiêm các anh sẽ đi xuống”
Nghiêm Hạo Truy thật sự bị lời nói của Sở Quốc Thiên dọa sợ.
Gia cảnh đi xuống? Gia tộc lớn như nhà họ Nghiêm bọn họ bởi vì khối ngọc này mà đi xuống? Vậy cũng quá thảm.
Nghĩ tới đây Nghiêm Hạo Truy sắc mặt trắng bệch, thật lâu sau mới thở dài nói: “Tôi tuy rằng làm việc tùy ý lại ngông cuồng không nghe ai, nhưng chưa bao giờ làm chuyện sai trái gì, bố mẹ ông nội tôi cũng hàng ngày làm việc thiện cứu người, sao lại rơi vào kết cục thể thảm như vậy?”
Đang lúc Nghiêm Hạo Truy cảm thấy tuyệt vọng vô lực, anh ta đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, quay đầu nhìn chăm chăm Sở Quốc Thiên đang đứng im không nhúc nhích.
Nhưng hôm nay người này một lời liền nói phá sát khí, có thể thấy được anh ta vốn dĩ không phải người bình thường, người có thể cứu nhà họ Nghiêm bọn họ có thể là chính là Sở Quốc Thiên.
Bất chợt anh ta vội vàng ôm tay về phía Sở Quốc Thiên, khẩn cầu nói: “Anh nhất định có cách gì đúng không, xin anh hãy ra tay cứu giúp.
Sở Quốc Thiên thản nhiên nói: “Chuyện nhà các anh thì nhà các anh tự mình giải quyết đi
Anh và nhà họ Nghiêm không có quan hệ gì, hơn nữa vừa rồi Nghiêm Hạo Truy trước mặt anh còn tỏ ý coi thường, anh không so đo với anh ta đã là cho anh ta chút thể diện rồi.
Tuy rằng Tiết Nguyệt Quế đứng bên cạnh anh ta trông cũng xinh đẹp, dáng người cân đối, tính cách hơi nóng nảy nhưng điều này có liên quan gì đến anh?
Cho nên anh căn bản không có lý gì để trợ giúp nhà họ Nghiêm.
Nhưng mà Nghiêm Hạo Truy nào nguyện ý buông tha cơ hội duy nhất cứu toàn bộ nhà họ Nghiêm vì anh ta mà liên