Nghe thấy giọng nói đầy thành khẩn và chân thành của bà lão Chương, những người xung quanh đều hết sức ngạc nhiên, không ai dám tùy tiện phát ra âm thanh nào.
Rốt cuộc là tại sao?
Ngay cả Chương Vân Phong mà cũng không có cách nào suôn sẻ gọi điện thoại cho bà lão Chương được, không nói bà lão Chương chủ động liên hệ với đồ rác rưởi Sở Quốc Thiên này đi, ngay cả thái độ cũng khách sáo khiêm nhường như vậy nữa!
Nhất thời, Vương Thành Cường chỉ cảm thấy hai má nóng bừng lên, mặt mũi thể diện của ông ta hoàn toàn mất hết.
Cuối cùng ông ta không tài nào nhịn nổi nữa mà quay về hướng điện thoại di động của Sở Quốc Thiên và nói lớn: “Bà lão Chương, tôi là Vương Thành Cường, bạn của Chương Vân Phong, trước đây tôi đã từng đến nhà thăm hỏi bà, hẳn là bà vẫn còn ấn tượng nhỉ, bà sẽ không vô duyên vô cớ mà tặng chiếc xe này cho Sở Quốc Thiên đi, rốt cuộc thì nguyên nhân là gì vậy? Tôi lo rằng bà sẽ bị cậu ta lừa gạt”
Vương Thành Cường còn chưa kịp nói xong thì đã bị bà lão Chương lạnh lùng cắt ngang: “Hừ, cậu là cái thả gì mà dám can thiệp vào chuyện cá nhân của tôi cơ chứ? Sợ tôi bị lừa à? Cậu đang châm biếm bà lão tôi tuổi tác đã lớn nên đầu óc cũng không tốt sao?”
Sau khi bị bà lão Chương lạnh lùng mắng mỏ trước mặt mọi người, sắc mặt Vương Thành Cường lại càng nóng hơn, ông ta vội vàng im bặt, tránh sang một bên và kh dám gây thêm tiếng động nào nữa.
Sở Quốc Thiên nhẹ giọng nói: “Bà lão Chương, tốt nhất là bà vẫn nên giải thích một chút đi, nếu không thì vẫn sẽ có vài người cho rằng tôi lừa gạt bà đấy “Không ngờ được bây giờ lại có nhiều kẻ nhàn rỗi thích xen vào việc của người khác như vậy, để tránh phiền phức cho cậu Sở, tôi sẽ giải thích một chút vậy!”
Vẻ mặt bà lão Chương lạnh lùng nói: “Vì cậu Sở đã lên tiếng nên hôm tay tôi sẽ nói rõ một chút, trước đây tôi đã nợ cậu Sở một ân tình lớn, vậy nên hôm nay tôi mới tặng cho cậu Sở một chiếc xe để tỏ lòng biết ơn, những tên hề tọc mạch không có việc gì làm cứ thích xen vào chuyện của người khác kia nếu dám tung ra tin bất lợi đối với cậu Sở thì tôi nhất định sẽ không để kẻ đó sống yên ổn đâu.”
Đương nhiên Vương Thành Cường biết rõ tên hề tọc mạch trong lời nói của bà lão Chương là đang chỉ chính mình, ông ta liền lúng túng đứng sang một bên, cố tìm một cái lỗ để chui vào.
Ầm ĩ đến mức này, trên khuôn mặt của Lý Hoàng Hà đang đứng ở một bên cũng có chút áy náy.
Bà ta liền vội họ một tiếng, nói lời lấy lòng: “Bà lão Chương, chồng tôi cũng chỉ là hơi tò mò chứ không có ý gì khác, mong bà đừng