Siêu xe như vậy biết bao nhiêu người tích góp mấy đời lại cũng không thể mua nổi và giờ bọn họ chỉ có thể mở to mắt ra để nhìn.
Ai ngờ trên trời lại rớt xuống cái bánh có nhân, hơn nữa chủ của chiếc xe lại là một tên vô dụng ăn chực nằm chờ không biết làm gì!
Rốt cuộc đối phương dính phải vận cứt chó gì chứ!
Trong khoảnh khắc, sắc mặt Vương Thành Cường trở lên tái mét, bị bà lão Chương làm lơ thì cũng thôi đi, nhưng ông ta không thể chấp nhận được một tên vô dụng chỉ biết ăn chực nằm chờ lại tỏ ra oai phong trước mặt ông ta, còn làm ông ta mất hết mặt mũi
Vương Thành Cường lại nhìn liếc qua Sở Quốc Thiên, trong lòng càng thêm phẫn nộ.
Cho tới nay ông ta không để đối phương vào trong mắt, thậm chí coi thường đối phương, nhưng hiện tại ông ta lại bị một tên mang tiếng là vô dụng đè ép, việc này truyền ra ngoài thì còn gì là mặt mũi
Vương Thành Cường không đồng ý, không buông tha, tức giận nói: "Sở Quốc Thiên, cậu có bản lĩnh thì nói thật cho chúng tôi biết, rốt cuộc bà lão Chương nợ cậu cái gì mà lại tặng cậu siêu xe trị giá hơn chục tỷ.
Chắc không phải là cậu mượn danh nghĩa nhà vợ để làm việc cho bà lão Chương chứ? Nếu là như vậy thì cũng là nhờ vợ cậu có bản lĩnh, không liên quan gì đến cậu!”
Sở Quốc Thiên nhàn nhạt nói: “Đây là việc cá nhân của tôi, không liên quan gì đến ông!”
Sở Quốc Thiên xoay người, nói với nữ quản lý đứng bên cạnh: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, nếu được tôi muốn đem xe đi ngay bây giờ.
”
Nữ quản lý cung kính gật gật đầu, nói, “Được, tôi sẽ cho người đem chiếc RollsRoyce Phant mới nhất chạy ra ngoài cửa, xin ngài chờ cho một lát.
Vương Thành Cường khịt khịt mũi, trong lòng nghẹn một bụng lửa giận trừng mắt nhìn mắt Sở Quốc Thiên, có lẽ ông ta thấy bản thân ở lại cũng không còn mặt mũi, nên vung tay áo đi ra đại sảnh.
Lý Hoàng Hà bị bỏ lại ở đó oán hận trừng mắt nhìn Sở Quốc Thiên một cái, cũng vội vàng đi theo chạy đi ra ngoài.
Phỏng chừng, cả người Vương Thành Cường bức bối tới mức muốn bùng nổ.
Ông ta nghĩ vỡ đầu cũng không thể nghĩ ra, một tên vô dụng nổi tiếng nhất Hoan Châu, vậy mà lại biến thành một tên vô dụng đụng phải vận khí may mắn như dẫm phải cứt chó chứ!
Khi một nhà Vương Thành Cường đều kéo nhau rời đi rồi, Lâm Thanh Di giật giật tay áo Sở Quốc Thiên, nhịn không được hỏi: