Tần Lệ ngẩng đầu lên, đó là một người đàn ông xa lạ.
"Xin lỗi cô có phải là cô chủ Tần không?" Người đàn ông mặc bộ âu phục màu đỏ rượu được cắt may vừa người, cái bóng thon dài chiếu lên người Tần Lệ.
Tần Lệ phủ nhận: "Không phải." Cô đã thấy có nhiều người đến bắt chuyện với mình trong trường hợp này rồi nên cũng không muốn quan tâm.
Người đàn ông mỉm cười nhìn cô, nói bằng giọng chắc nịch: "Đúng là cô mà."
Tần Lệ quơ điện thoại trước mặt anh ta, trên gương mặt xinh đẹp không hề nao núng tí nào: "Xin lỗi nhé, có nhiều đàn ông chờ tôi trả lời tin nhắn lắm, tôi không có thời gian tiếp thêm một người nữa đâu."
Thái độ của cô rất rõ ràng: Tránh ra, chị đây bận rộn nhiều việc, không hẹn.
Dưới tình huống bình thường thì đa số đều sẽ chán nản rời đi, người còn ở lại toàn là da mặt dày.
"Cô chủ Tần có thể xem tôi là một người bạn hợp tác trong thương nghiệp trước rồi hãy nhìn tới giới tính của tôi."
Tần Lệ nhíu mày, cách bắt chuyện bây giờ đều khác người vậy hả?
Người đàn ông kia đưa danh thiếp ra, Tần Lệ không nhận, chỉ xem thường nhìn lướt qua xem anh ta định chơi trò gì.
"Chào cô Tần, tôi là Tịch Gia Nam, công ty của tôi ở nước Mỹ, gần đây chúng tôi đang định phát triển trong nước."
Tần Lệ nghiêm túc nhìn chức vị của anh ta trên tấm danh thiếp: Giám đốc điều hành của một công ty đầu tư mạo hiểm quốc tế.
Xem ra anh ta thật sự tìm cô để bàn chuyện làm ăn rồi.
Hệ thống: "Ối trời, xấu hổ ghê chưa."
Có gì đâu mà xấu hổ? Chỉ cần cô không xấu hổ thì người xấu hổ là người khác.
Tần Lệ thu lại ánh mắt khinh thường, ung dung nhận danh thiếp của anh ta.
Hiển nhiên Tịch Gia Nam cũng không thấy xấu hổ, anh ta nói tiếp: "Tôi đã để mắt tới tập đoàn Tần thị được một thời gian rồi, tôi cảm thấy tập đoàn Tần thị sẽ có một khởi đầu mới trong tay cô Tần đây."
Hệ thống: "Hai người đều không xấu hổ, vậy nên người xấu hổ chỉ có mình tôi."
Tần Lệ cười một tiếng, bày ra vẻ mặt "đó là đương nhiên", sau đó nói: "Ánh mắt của anh không tồi."
"Cô Tần có thể add Wechat với tôi không? Để tiện sau này trò chuyện."
Đây là lần đầu tiên có người chủ động muốn bàn chuyện làm ăn với cô, Tần Lệ cảm thấy khá mới lạ: "Được."
Add Wechat xong, Tần Lệ quay về hội trường.
Tần Thăng Dương bưng ly rượu vang, "chậc" một tiếng: "Tôi thấy rồi đó nha, không hổ là chị."
"Bàn chuyện làm ăn thôi."
Tần Thăng Dương tỏ vẻ "Chị như đang đùa tôi ấy" để cười cợt cô: "Một người cuồng yêu như chị mà nói chuyện làm ăn á?"
"Tôi thấy cậu mới cuồng yêu đó." Tần Lệ nói: "Nếu cậu thích thì tôi nhường người ta cho cậu."
"Cút, đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi rất thẳng!" Tần Thăng Dương nổi cáu.
Không biết bên ngoài truyền đâu ra tin đồn cậu ta thích đàn ông, thỉnh thoảng ra ngoài tham gia mấy bữa tiệc còn có vài tên đàn ông lẳng lơ trêu cậu ta, ôm ấp yêu thương các kiểu khiến cậu ta buồn nôn chết mất, chắc chắn là do cô gái Tần Lệ xấu xa này truyền ra rồi!
Nhưng sự thật là chuyện này không hề liên quan gì tới Tần Lệ cả.
Tiệc tối kết thúc, Tần Lệ trở về nhà, cô tranh thủ xem hết bộ phim kia nhân lúc ngâm mình trong bồn tắm.
Sau khi nằm lên giường, Tần Lệ nhìn thấy bạn mới trong Wechat thì bấm xem trang cá nhân của anh ta.
Trang cá nhân của Tịch Gia Nam được thiết lập chỉ được xem hoạt động nửa năm gần đây, nội dung trong trang của anh ta không nhiều, hầu như đều đăng tin tức về công ty bọn họ, xem ra anh ta thật sự là một người làm ăn nhàm chán rồi.
Tần Lệ lại tra thử công ty của anh ta, đúng là công ty chính quy, hạng mục đầu tư toàn là hạng mục lớn, lực lượng hùng hậu.
...
Cuối tuần trôi qua, một tuần mới lại bắt đầu.
Sáng thứ hai Tần Lệ đưa Tần Đào đến sân bay.
Lần này Tần Đào xin nghỉ phép trở về thăm Tần Hoành, Tần Hoành vẫn chưa tỉnh lại, cô nàng cũng không thể ở mãi trong nước được.
"Về Mỹ rồi học hành cho giỏi, chăm sóc tốt cho mình đấy." Tần Lệ dặn dò.
Tần Đào lưu luyến ôm cánh tay Tần Lệ, gật đầu nói: "Chị yên tâm đi."
Tần Lệ xoa đầu cô nàng: "Không cần lo chuyện mua du thuyền đâu, mua cho em một chiếc du thuyền thì vẫn mua được."
"Không mua du thuyền cũng không sao, dù sao cũng còn cái cũ.
Chị đừng vất vả quá, ở trong nước cũng phải chăm sóc tốt cho mình, đừng để ý tới hai tên khốn kiếp Tần Thần Vũ và Tần Thăng Dương kia."
"Yên tâm, bọn họ không bắt nạt được chị đâu."
Tiễn Tần Đào đi xong, Tần Lệ nhận được tin nhắn của Tịch Gia Nam hỏi cô khi nào rảnh để gặp mặt một lần.
Tần Lệ gửi cho anh ta địa chỉ một quán cà phê, sau đó tới nơi trước.
Tranh thủ lúc chờ, cô xem khóa trình ban thưởng của hệ thống một lát.
Khoảng chừng hai mươi phút trôi qua, Tịch Gia Nam cũng tới.
Hôm nay anh ta không ăn mặc rực rỡ như đêm đó, trông cả người rất chín chắn, tướng mạo anh tuấn và khí chất tinh anh của anh ta thu hút không ít sự chú ý của mấy người trong quán.
"Xin lỗi cô Tần, tôi tới muộn."
"Không sao, do tôi tới sớm mà." Tần Lệ khép máy tính lại.
Sau khi gọi cà phê, hai người bắt đầu nói vào chuyện chính.
"Tôi muốn mua một phần cổ phần của tập đoàn Tần thị trong tay cô Tần." Tịch Gia Nam nói rõ mục đích.
"Mua cổ phần trong tay tôi?" Tần Lệ hơi bất ngờ.
"Theo sự tìm hiểu của tôi thì tình hình tài chính hiện tại của tập đoàn Tần thị khá đáng lo, tôi có thể mua với giá cao, số tiền kia có thể để cô Tần giải quyết chuyện cấp bách trước mắt."
Ngón tay Tần Lệ nhẹ nhàng vuốt vách ly.
Đúng là tiền bán một phần cổ phần có thể tạm thời giải quyết được vấn đề tiền bạc của công ty nhưng tại sao lại muốn mua của cô? Làm vậy thì đồng nghĩa với việc cô dùng tiền của mình để bù vào rồi, nếu như mua của Tần Thần Vũ và Tần Thăng Dương thì cô sẽ giơ hai tay tán thành mà không có chút do dự nào.
Thấy Tần Lệ im lặng, Tịch Gia Nam nói: "Cô Tần có điều lo lắng gì thì có thể nói ra thử."
Hiển nhiên anh ta là tay già đời, biết nắm bắt tiết tấu của cuộc trò chuyện nhưng lại không đoán được tại sao Tần Lệ lại không có tinh thần dâng hiến như thế.
Tần Lệ vẫn bình tĩnh, khoanh tay lại, hơi nâng cằm nhìn anh ta: "Tại sao anh lại bằng lòng ra giá