Hai ngày nay Giang Thịnh Ngự liên tục mở "Con đường ảnh hậu" để xem tình hình của đại tiểu thư, sau đó anh phát hiện nhiệm vụ đã hoàn thành, trạng thái nổi điên của đại tiểu thư cũng biến mất, hai mắt vẫn là hai chấm tròn màu đen chớp chớp kia.
Cô chống nạnh, rất ưu nhã hiện ra bong bóng chat: Chị đây đẹp nhất thiên hạ.
Xem ra không còn gì đáng lo nữa rồi.
【 Cuối cùng đại tiểu thư cũng hoàn thành nhiệm vụ xem phim, đã xem được một số lượng phim cố định nhưng như vậy vẫn chưa đủ, cần phải cố gắng hơn.
】
【 Chúc mừng độ thân mật của người chơi và đại tiểu thư đạt tới sơ cấp, mở khóa: Tâm trạng hàng ngày của đại tiểu thư.
】
Giang Thịnh Ngự phát hiện trên giao diện trò chơi hiện ra một ô biểu tượng như dự báo thời tiết, bấm vào thì thấy trên đó viết: Đang chửi thề.
Một nhân vật game mà học chửi thề ở đâu nhỉ, tính tình còn rất táo bạo.
Giang Thịnh Ngự trừng phạt chọc vào nhân vật, bong bóng chat của đại tiểu thư hiện ra rất đúng lúc: Nếu anh xin tôi thì tôi có thể suy nghĩ lại.
Giang Thịnh Ngự lại chọc cô hai lần, không để ý tới cô nữa.
【 Còn nhiều quyền hạn đang chờ mở khóa.
】
【 Tiếp đến hãy cho đại tiểu thư đi thử nghiệm cảm giác đóng phim đi.
】
【 Hãy ban hành nhiệm vụ đóng phim cho đại tiểu thư.
】
【 Đại tiểu thư phải nhận được vai diễn nhờ vào thực lực của mình, đồng thời hoàn thành bộ phim đó.
1,
3,
5,
Khác.
】
Nếu là lúc trước thì chắc chắn Giang Thịnh Ngự sẽ chọn "Khác".
Anh đã lên mạng tìm "Con đường ảnh hậu" nhưng không hề có chút thông tin nào, rất kỳ lạ, nhưng trò chơi này có nội dung phong phú bất ngờ, khác với mấy trò chơi khác.
Giang Thịnh Ngự nhìn đại tiểu thư đang chửi thề trên màn hình, cũng không biết cô có bị nuôi chết hay không nên lần này cho cô nhiệm vụ dễ một chút.
...
【 Ting! Nhiệm vụ mới tới rồi đây! 】
【 Dùng thực lực của bản thân nhận được một vai diễn, đồng thời hoàn thành bộ phim đó.
Phần thưởng hoàn thành: Một hạng mục đầu tư không lỗ vốn.
】
Lúc nhận được nhiệm vụ Tần Lệ đã rất kinh ngạc, lần này không dựa vào số lượng nữa à?
Hệ thống: "Sao lần nào cô cũng có ý kiến về nhiệm vụ thế?"
Đương nhiên là vì có ý kiến nên mới ý kiến rồi.
Phần thưởng lần này cũng rất phong phú, bây giờ Tần Lệ cũng chỉ cần một hạng mục không lỗ vốn thôi.
Nhưng bây giờ suy nghĩ của cô không đặt trên nhiệm vụ, bởi vì con rùa Tịch Gia Nam khốn kiếp kia lại nhắn tin cho cô.
Tịch Gia Nam: Cô Tần, chuyện mấy ngày trước tôi nói với cô, cô suy nghĩ sao rồi?
Tần Lệ vẫn đang tức giận, cô nhìn ảnh đại diện của anh ta rồi cười khẩy.
Còn dám hỏi cô suy nghĩ thế nào rồi cơ à.
Hệ thống: "Ôi ôi, cô sắp bắt đầu rồi ư? Cô muốn vạch trần anh ta luôn hả?"
Không, sao có thể làm chuyện này trong Wechat được, loại tâm cơ này đương nhiên phải vạch trần thẳng mặt mới được.
Tần Lệ: Có vài việc tôi nghĩ chúng ta nên gặp mặt để nói lại.
Tịch Gia Nam: Được, lúc nào tôi cũng rảnh.
Tần Lệ: Vậy mười giờ sáng mai đi, vẫn là quán cà phê lúc trước.
...
Sáng hôm sau Tần Lệ dẫn Hi Hi tới quán cà phê, ban đầu Đới Quận cũng muốn đi, cậu cảm thấy trường hợp đó vẫn cần một người đàn ông có mặt, lỡ như đánh nhau thì sao đây?
Tần Lệ lại hất tóc cực kỳ phong tình, nói với cậu là không cần, cô có giày chiến của cô rồi.
Tần Lệ mang một đôi giày cao gót đế nhọn màu đỏ, khéo léo xinh đẹp, cực kỳ nữ tính, đôi chân cũng thẳng tắp.
Đới Quận nhìn gót giày vừa nhọn vừa mảnh kia, nếu bị giẫm lên một cái thì đúng là...!quá đau đớn, ít nhất cũng phải gãy xương.
Cậu không còn lo lắng gì nữa.
Điều kiện của quán cà phê rất tốt, giờ này cũng không đông người, Tần Lệ vừa đi vào đã thấy Tịch Gia Nam, đúng là hình người dáng chó mà.
"Đôi giày của cô Tần rất đẹp."
Hi Hi: "..." Đây không phải là giày bình thường, đây là giày chiến của chị Lệ nhà mình.
Tần Lệ mỉm cười: "Cảm ơn."
Sau khi trò chuyện đơn giản, hai người vào chủ đề chính, Tịch Gia Nam hỏi Tần Lệ đang có đắn đo gì.
Đắn đo của Tần Lệ rất đơn giản: "Tôi cảm thấy giá quá thấp."
Tịch Gia Nam mỉm cười, dường như anh ta đã đoán trước được cô sẽ nói vậy: "Cô Tần à, cái giá này không thấp, tôi đã định giá tập đoàn Tần thị rồi."
Sau đó là thời gian định giá của anh ta, cực kỳ chuyên nghiệp.
Anh ta dựa vào lợi nhuận ròng của tập đoàn Tần thị trong mấy quý trước để phân tích, ý đơn giản là cái giá này đã cao rồi.
Tần Lệ khoanh tay, bình tĩnh hỏi: "Anh thật sự muốn có ghế trong hội đồng quản trị và quyền bầu phiếu đúng không?"
Tịch Gia Nam: "Đúng vậy."
"Được thôi."
"Ý của cô Tần là đồng ý bán một phần cổ phần với giá đó?"
Tần Lệ chợt đứng dậy, giội ly Ice American của mình lên đầu anh ta, mỉm cười nói: "Anh mơ đi."
Màu cà phê đậm thấm ướt mái tóc anh ta, trượt xuống gương mặt làm bẩn áo sơ mi màu trắng, nhân viên phục vụ đi ngang qua cũng kinh ngạc nhìn bọn họ.
Tần Lệ giội cà phê xong cũng chưa đi ngay mà cúi đầu nhìn anh ta một cách hùng hồn, ưu nhã lại quyến rũ.
Tịch Gia Nam