Ba cô gái trẻ đứng gần đó đang nhìn họ.
"Sợ người khác không biết nhà bọn họ lắm tiền à?"
"Nhà giàu mới nổi cũng chỉ là nhà giàu mới nổi, chẳng có tí nội hàm nào cả."
"Đúng đó."
Giọng điệu của bọn họ đều có sự khinh thường.
Sau đó bọn họ nhìn thấy Tần Lệ nhìn sang bên này, mỉm cười rồi đi tới chỗ bọn họ.
Hai cô gái khác không hẹn mà quay đầu nhìn người còn lại – Quý Linh Thanh.
Ở đây có ai mà không biết nhà họ Tần và nhà họ Quý là kẻ thù không đội trời chung.
Quý Tùng Nguyên của nhà họ Quý chỉ có mỗi một cô con gái là Quý Linh Thanh, bằng tuổi Tần Lệ.
Tần Lệ không cần nghe cũng biết chắc chắn Quý Linh Thanh lại đang nói bọn họ là nhà giàu mới nổi.
"Quý Linh Thanh, đã lâu không gặp."
Hôm nay Quý Linh Thanh mặc một bộ lễ phục màu trắng, trên người tản ra sự hòa nhã lạnh lùng, cực kỳ tao nhã: "Nghe nói cô đi đóng phim à? Đúng là người tồi tệ như cô cũng chỉ có nước vào giới giải trí làm bình hoa không có não thôi."
Hai người khác sợ bị ngộ thương nên lặng lẽ tránh xa "chiến trường chính" này.
Tần Lệ không tức giận, nụ cười càng xinh đẹp hơn: "Cảm ơn cô đã khen tôi đẹp, đúng là tôi đẹp hơn cô nhiều."
Quý Linh Thanh: "..." Cái đồ không biết xấu hổ.
Người ngoài nhìn vào chỉ thấy cảnh hai cô chủ nhà giàu đang trò chuyện với nhau, cảnh đẹp ý vui.
Mối thù giữa hai nhà Tần - Quý đã kéo dài từ đời trước tới tận đời này.
Năm Tần Lệ và Tần Đào mới mười mấy tuổi, tập đoàn Tần thị vẫn chưa lớn mạnh như bây giờ thì Quý Linh Thanh chính là kẻ đầu sỏ cô lập hai chị em cô trong các hoạt động tiệc tùng này kia.
Lúc đó mẹ của Tần Thăng Dương hoàn toàn không quan tâm đến chị em cô, hai chị em cô chỉ có thể thầm chịu khinh thường.
Nhưng sau này Tần Lệ đã đòi về từng chút một.
Tần Lệ chợt tới gần, thân thiết khoác tay Quý Linh Thanh.
Quý Linh Thanh nổi da gà, cảnh giác hỏi: "Tần Lệ, cô làm gì đấy?"
Tần Lệ nhìn nhiếp ảnh gia, cười nói: "Chụp một bức ảnh chung thôi, để cô thấy rõ giữa chúng ta chênh lệch nhau cỡ nào."
Quý Linh Thanh không hề muốn chụp ảnh chung với Tần Lệ, cô ta tự biết rõ mình và Tần Lệ chụp ảnh chung thì chỉ có bị "lấn át" vài phần.
Nhưng cô ta không cao bằng Tần Lệ, bị Tần Lệ khoác tay giả vờ thân thiết như vậy thì không tránh ra được.
Tần Lệ vẫy tay với nhiếp ảnh gia.
Nhiếp ảnh gia tới ngay, người nọ nhắm ống kính vào hai người: "Cô Tần, cô Quý, nhìn thẳng vào đây rồi cười nào!"
Nếu không phải lúc nào cũng nhớ mình là người có giáo dưỡng, không thể trở thành người giống Tần Lệ thì Quý Linh Thanh rất muốn mắng một tiếng "đệch" ngay bây giờ.
Sau khi chụp ảnh xong, Tần Lệ ghét bỏ buông tay Quý Linh Thanh ra, phủi váy của mình.
Cô cảm giác có ai đó đang nhìn mình, vừa quay lại thì phát hiện Tịch Gia Nam đang đứng gần đó.
Cô nhíu mày, nói đúng hai chữ: "Tên ở rể."
"Ở rể gì cơ?" Quý Linh Thanh hỏi.
"Anh họ Tịch Gia Nam của cô muốn đến nhà họ Tần ở rể."
???
Quý Linh Thanh bị cô chọc tức tới nỗi thái dương đập mạnh, cố gắng duy trì giáo dưỡng, buông lời cảnh cáo: "Tần Lệ, cô đừng nói bậy nói bạ sỉ nhục người nhà họ Quý chúng tôi."
Tần Lệ: "Tôi có làm gì đâu."
Ánh mắt hai người chạm vào nhau, Tịch Gia Nam mỉm cười đi tới chỗ Tần Lệ.
Quý Linh Thanh mở to mắt, lẽ nào anh ta thích Tần Lệ thật ư?
"Anh!"
Tịch Gia Nam cảm thấy ánh mắt phẫn nộ của Quý Linh Thanh rất khó hiểu: "Anh và cô Tần có chuyện cần nói."
Tần Lệ "chậc" một tiếng, cười như không cười hỏi: "Sao thế? Đứng trước mặt em họ nên ngại không dám gọi tôi là Lệ Lệ à?"
"Gì cơ? Anh, anh gọi cô ta là Lệ Lệ á?" Quý Linh Thanh không dám tin.
"Về rồi anh giải thích sau.
Linh Thanh, em ra chỗ khác trước đi."
Quý Linh Thanh không muốn đi chút nào nhưng vì khi nhìn thấy ánh mắt của Tịch Gia Nam, cô ta vẫn rời đi.
"Linh Thanh hoàn toàn không phải là đối thủ của cô." Tịch Gia Nam nói.
Tần Lệ thu lại nụ cười khiêu khích với Quý Linh Thanh, nhìn sang anh ta: "Anh muốn giải thích với Quý Linh Thanh thế nào đây? Giải thích là anh gọi là Lệ Lệ vì muốn khiến tôi gớm chết à?"
"Chẳng lẽ tôi không thể gọi cô là Lệ Lệ một cách thật lòng được à?"
Tần Lệ sắp ói tới nơi rồi.
Tịch Gia Nam hỏi cô: "Lệ Lệ, sao cô biết chủ tịch tập đoàn Thần Viễn có con riêng?" Tin tức này được giấu khá kỹ, người kia cũng ở nước ngoài mấy năm nay, anh ta tình cờ nghe bạn nói thì mới biết.
Tần Lệ biết ngay anh ta lại đang dò hỏi.
"Là chủ tịch trước." Cô sửa lại cho đúng.
Mễ Nghiên vừa tới đang đứng gần đó vẫy tay với cô.
Tần Lệ vẫy lại, sau đó nháy mắt đầy mập mờ với Tịch Gia Nam: "Anh nói cho tôi biết mà, anh quên rồi hả?"
Nói xong câu đó, cô bỏ Tịch Gia Nam, đi về phía Mễ Nghiên.
Tịch Gia Nam đứng tại chỗ nhìn bóng lưng yểu điệu của Tần Lệ, híp mắt che giấu ánh mắt nguy hiểm.
Tập đoàn Tần thị thọc chuyện này đến chỗ bà Chu khiến Quý thị trở tay không kịp, thua ngay lập tức.
Hỏi thăm khắp nơi thì mới biết bên phía Tần thị có được tin tức nhờ Tần Lệ điều tra được lúc đi đóng phim, sau đó có một cú lộn ngược dòng đầy xinh đẹp.
Bên phía Quý thị, dự án thu mua này là do Tịch Gia Nam phụ trách, xưa nay anh ta luôn nhớ kỹ ánh mắt nghi ngờ của chú anh ta, hiển nhiên ông ta đang nghi ngờ anh ta.
Tịch Gia Nam không hiểu tại sao Tần Lệ lại biết được, chẳng lẽ cô đã biết từ trước khi kết bạn với anh ta ư?
Cô thắng thôi chưa đủ, thậm chí còn muốn dựa vào đó để chia rẽ chú cháu bọn họ, đúng là xấu tính mà.
Vừa xấu tính vừa ngang ngược khiến người ta không thể rời mắt khỏi cô, rất có sức hút khiến người ta vừa yêu vừa hận.
...
Sau khi khỏi bệnh, Tần Lệ vốn định tiến vào trạng thái làm việc.
Vinh Hải không yên tâm lắm, anh ta nói cô đóng phim cực quá, bảo cô nghỉ ngơi thêm chút, bên công ty đã có anh ta lo rồi.
Tần Lệ vui vẻ ung dung, dứt khoát xin "nghỉ bệnh".
Thừa dịp có được khoảng thời gian này, cô liên lạc với cô Tăng giải quyết hết nhiệm vụ còn lại trong lớp biểu diễn.
Năm mươi tiết học không đủ để nâng cao kỹ thuật diễn xuất, Tần Lệ định học thêm nữa.
Hệ thống:【 Học không có điểm dừng, đúng là cho người ta cảm giác được an ủi! 】
Nhưng mà Tần Lệ vẫn chưa thực sự tới học bù năm tiết biểu diễn nọ.
Cô lo rằng nhiệm vụ lại giao cho cô một lớp biểu diễn khác, năm tiết biểu diễn kia sẽ không được tính nên vẫn đang chờ nhiệm vụ mới được phát.
Hệ thống ngượng ngùng nói:【 Không đâu không đâu.
】
Tần Lệ không tin.
Dù sao cũng từng có tiền án rồi.
Hệ thống:【...!】
Bên này, Giang Thịnh Ngự thấy nhiệm vụ đã hoàn thành.
【 Nhiệm vụ hoàn thành rồi! 】
【 Nhờ trước đó đã chuẩn bị đầy đủ nên lần quay này của cô chủ diễn ra rất thuận lợi, nhận được rất nhiều lời khen.
】
【 Chúc mừng mở khóa bong bóng thoại mới.
】
Giang Thịnh Ngự tắt khung chat, nhìn cô chủ đứng chống nạnh trên màn hình.
cô chủ hết bệnh rồi, nhìn qua thì thấy thần thái xán lạn, vô cùng khỏe mạnh.
Anh chọc chọc cô chủ, đỉnh đầu cô chủ có "Bà đây là người đẹp nhất trên đời" và "Nếu mi cầu xin ta, ta sẽ suy nghĩ chút" bay ra.
Không có bong bóng nội dung mới nào.
Trợ lý nhìn Giang Thịnh Ngự đang chơi < Con đường ảnh hậu > nên hỏi: "Anh Ngự, em có thể xem với được không ạ?"
Giang Thịnh Ngự không từ chối, cậu ta rất tự giác bu lại xem.
Giang Thịnh Ngự tiếp tục mở khung vuông của hệ thống ra.
【 Hành trình tiếp theo của cô chủ chưa được sắp xếp.
】
【 Tiếp tục đóng phim hay nghỉ ngơi và làm các việc khác?
1.
Tiếp tục đóng phim
2.
Làm việc khác.
】
Cậu trợ lý nói bằng giọng chắc nịch: "Dĩ nhiên là tiếp tục đóng phim rồi, không phải game con đường của diễn viên à?"
Cơ mà Giang Thịnh Ngự lại chọn vế sau "Làm việc khác", anh lạnh nhạt nói: "Kết hợp làm việc và nghỉ ngơi."
Trợ lý:???
Người giấy còn muốn kết hợp lao động và nghỉ ngơi, có lẽ ngài đây chơi nghiêm túc quá rồi??
【 Vậy hãy để cô chủ trải nghiệm một lĩnh vực khác trong giới nghệ sĩ đóng phim nhé! 】
【 Tống nghệ là lựa chọn tốt.
】
【 Mời lựa chọn show truyền hình thực tế để cô chủ tham gia.
1.
2.
3.
Khác.
】
Giang Thịnh Ngự chọn "1".
Trợ lý nhìn mà oán thầm.
Sao nhiệm vụ càng ngày càng dễ thế? Quên trước đây toàn văn đã khiến người chơi học thuộc lòng hai chữ à?"
【 Có muốn sắp xếp cho cô chủ nhiệm vụ khác không? 】
Giang Thịnh Ngự chọn "Đồng ý"
Sau đó, Tần Lệ nhận được nhiệm vụ mới.
【 Keng! Nhiệm vụ mới tới! Lần này có tận hai nhiệm vụ cơ.
】
【 Tham gia ghi hình một show truyền hình thực tế.
】
【 Học trên năm tiết học biểu diễn.
】
【 Vì cô thiếu hệ thống ba nhiệm vụ nên nhiệm vụ lần này sẽ không có thưởng.
】
Tần Lệ nghe xong nhiệm vụ thì cười lạnh.
Ha, không phải nói sẽ không có nhiệm vụ học biểu diễn à?
May mắn cô: cô đã chờ sẵn, nếu không...!lại thua trắng tiếp.
Phá hết nhiệm vụ.
Hệ thống: 【...!】
Giang Thịnh Ngự vừa phân phát hết nhiệm vụ được chọn, khung thoại biến thành một thanh tiến độ, trên đầu cô chủ bay ra một bong bóng nội dung mới.
Cô chủ chống nạnh: Ha? Phá nhiệm vụ là cái gì?
Giang Thịnh Ngự nhíu mày.
Phá nhiệm vụ?
Đây chính là bong bóng nội dung mới được mở khóa?
Trợ lý "Phốc" một tiếng rồi bật cười: "Nhóc chân ngắn còn biết dỗi người cơ.
Anh, anh dỗ nó đi!"
Giang Thịnh Ngự liếc nhìn cậu ta: "Cậu rất rảnh nhỉ?"
"Không phải không phải, em còn nhiều việc lắm!"
**
Tần Lệ nhổ nước bọt mấy cái nhiệm vụ một lúc rồi gọi điện thoại cho Đỗ Huyên báo mình muốn lên một show truyền hình thực tế.
"Lệ tổng có yêu cầu gì với show truyền hình thực tế? Muốn dựng lều ngoài trời? Kiểu nào? Âm nhạc, vũ đạo là loại nào nữa?"
Tần Lệ nghiêng đầu lười biếng nói: "Không muốn ra ngoài.
Vừa mệt mỏi vừa đau khổ, không được để em thảm quá, mấy cái sở trường như hát múa cũng không cần, xuống bếp càng không.
Em muốn cái loại dễ dàng nhất ấy, tốt nhất là cái gì cũng không cần làm, ghi âm cho qua là xong."
Đỗ Huyên: "..." Vậy em tự mình đầu tư luôn cho lành.
Là một người đại diện, sự chuyên nghiệp được rèn luyện hằng ngày và năng lực không để cho chị nói thẳng suy nghĩ trong lòng ra.
"Được, để chị tìm giúp em."
Không có công việc làm khó nghệ sĩ, chỉ có người đại diện nỗ lực giải quyết mọi việc thôi.
**
Mễ Nghiên một mực chờ sau khi Tần Lệ ra viện sẽ hẹn mình đi chơi, cái hẹn ấy cuối cùng cũng đến rồi.
Ban ngày hai người đi chơi suốt một ngày, muộn rồi thì tới Wells.
Ban đầu Mễ Nghiên còn muốn gọi vài tiểu minh tinh tới nhưng rồi cũng bị Tần Lệ ngăn lại.
Bây giờ cô không có hứng thú với nam idol nam diễn viên nữa.
Người tới đều không mang động cơ trong sáng, họ không ngừng xua nịnh.
Trừ loại chăm chỉ dán sát sàn sạt vào người, Tần Lệ còn gặp qua người cố ý cởi cúc áo sơ mi trước mặt cô để dụ dỗ, kém tí nữa là tụt quần cho cô trải nghiệm luôn.
Dàn ông thời nay cơ bản không cần dè dặt, không có ý tứ giữ mình sạch sẽ, thực sự rất phiền.
Tần Lệ và Mễ Nghiên đã chơi trên sàn nhảy một lúc lâu.
Đèn led nhấp nháy, tiếng nhạc xập xình.
Không thiếu ánh mắt đàn ông nhìn hai người họ.
Chơi mệt, hai cô lên phòng 8188 để uống rượu hát hò tiếp.
Mễ Nghiên sợ hai người uống rượu thì lạnh lẽo buồn tẻ nên đã