Sáng ngày thứ hai, Tần Lệ bị khát nước đến tỉnh ngủ.
Cô chui từ trong chăn ra, dây váy quây trễ xuống tận vai, cô lấy tay nhu nhu mi tâm.
Đầu đau vô cùng.
Hôm qua cô và Mễ Nghiên uống rượu ở Wells hơi điên quá, sau đó xảy ra cái gì cũng không nhớ nữa, không biết là ai đã đưa cô về.
Tần Lệ vẫn mặc cái váy ngày hôm qua, đôi giày cao gót vứt ngổn ngang trên mặt đất.
Cô rời giường đi tắm.
Tiếng nước chảy ào ào kết hợp với hơi nước mờ mịt trong không gian, phác họa đường nét uyển chuyển của ai đó.
Tần Lệ tắm rửa xong tùy tiện khoác áo choàng tắm đi chân trần ra ngoài.
Áo choàng tắm treo lỏng lẻo trên người cô làm lộ ra các mảng da thịt lớn bị hơi nước hấp thành màu hồng nhạt.
Trong lúc vô tình cô đã thấy một chiếc áo khoác nằm trên mặt đất chỗ đầu giường.
Cái áo này vừa nhìn đã biết không phải của cô.
Cô nhặt lên xem, là áo khoác nam, rất to.
Tại sao lại có áo khoác nam xuất hiện trong nhà cô? Thế nên rốt cuộc là tối qua cô về nhà bằng cách nào?
Bây giờ cô mới nhớ ra là mình không tìm thấy điện thoại di động đâu, tìm một vòng trong phòng khách thì thấy điện thoại nằm trên ghế sofa, có rất nhiều tin nhắn chưa đọc.
Cô đi tới cửa sổ sát mặt đất ngồi xuống, ngoài cửa là view ngắm toàn cảnh dòng sông.
Cô cầm cái áo khoác của nam kia nhìn cẩn thận một lượt, chắc cái này không phải của Đới Quận, Đới Quận không sở hữu mấy món đồ cao cấp như này.
Cơ mà Đới Quận có nhắn cho cô nên cô gọi điện thoại cho cậu ta đầu tiên.
"Lệ tổng, cô tỉnh rồi?"
Tần Lệ "Ừ" một tiếng.
Đới Quận lại hỏi: "Bây giờ cô đang ở nhà à?"
Sau đó anh ta lại hỏi tiếp: "Một người?"
"Không thì...!Ở đâu? Hai người?"
Đới Quận ngượng ngùng cười cười: "Tôi tùy tiện hỏi thôi."
Xem ra là anh chàng này biết gì đó, Tần Lệ hỏi: "Anh biết tối qua ai đã đưa tôi về nhà không?"
Đới Quận "À" một cái: "Không chắc nữa? Hình như là Giang Thịnh Ngự thì phải? Tối qua tôi gọi điện thì người nhận là anh ta."
"Giang Thịnh Ngự?" Tần Lệ không ngờ mình lại nghe được cái tên này, cô hơi ngạc nhiên.
Tối qua Đới Quận chưa chuẩn bị kịp đã được nói chuyện qua điện thoại với thần tượng, tuy họ chỉ nói vài câu nhưng cậu ta vẫn kích động tới mất ngủ.
"Sao tôi lại ở cùng một chỗ với Giang Thịnh Ngự?"
"Tôi không biết, chắc là hai người vô tình gặp nhau? Cũng đâu thể là người ta đặc biệt tới đưa cô về được đâu!?"
Tần Lệ nhìn cái áo khoác trong tay mình rồi nói: "Sao lại không? Bao người muốn tranh nhau đưa bà đây về nhà đấy nhé."
Đới Quận: "..." Bà nội của tôi ơi, cô tỉnh táo lại đi! Đây là Giang Thịnh Ngự đấy, không phải đàn ông bình thường đâu.
Tần Lệ vừa nói chuyện điện thoại với Đới Quận xong, điện thoại của Sầm Triệt lại tới.
"Nữ doanh nhân say rượu đã tỉnh?" Từ trong điện thoại giọng Sầm Triệt mang sự chế nhạo rất rõ ràng.
Tần Lệ hỏi: "Sao anh biết tôi say rượu?"
Sầm Triệt cười khẽ một tiếng, đem chuyện tối qua Mễ Nghiên gọi điện thoại cho hắn bảo giới thiệu nam nghệ sĩ kể lại một lượt.
"Vừa khéo lúc ấy Giang Thịnh Ngự đang ở cùng tôi, tôi đành làm phiền hắn một tí.
Lệ Lệ, tối qua cô đã để tôi nhìn bằng một cặp mắt khác xưa rồi, trực tiếp tấn công người ta luôn, vô cùng hùng hổ."
Tần Lệ: "...!Thật không?"
"Đúng vậy, người ta hảo tâm dìu cô đi mà còn bị cô đánh.
Sau đó cô còn đu bám người người ta không chịu buông, cuối cùng đành làm phiền người ta tiễn cô về tận nhà."
Thì ra người đưa cô về thật sự là Giang Thịnh Ngự.
Sầm Triệt ở đầu bên kia nói tiếp: "Hô, địa vị của Giang Thịnh Ngự xem ra đã bị cô mạo phạm rồi.
Cô với Mễ Nghiên xong đời rồi, mạo phạm người ta từ đầu đến chân trong đúng một lần."
Tần Lệ im lặng một lúc: "Được rồi, tôi không muốn biết kỹ chi tiết đâu."
Thấy thế làm Sầm Triệt càng muốn nói: "Cô nói xem người ta có hàng lớn sống tốt không kìa."
"..."
Lại im lặng thêm vài giây, Tần Lệ lên tiếng: "Tôi không có khả năng sẽ nói thế."
Sầm Triệt: "Đúng là cô."
"Đây là lời Mễ Nghiên nói."
"Rồi rồi, tuy cô không nói mấy câu kiểu vậy nhưng vẫn tính là đồng lõa." Hiện tại Sầm Triệt nhớ tới cảnh tượng đó vẫn còn cảm thấy là một trùm tai nạn, xấu hổ hộ hai cô, "Nghĩ xem nên cảm ơn người ta thế nào đi!"
Nói cảm ơn là muốn nói cảm ơn.
Tần Lệ nói: "Cũng không có gì quá đáng.
Dù sao hai người bọn tôi vẫn tính là đồng môn."
"Đồng môn gì cơ?"
"Tôi tìm giáo viên dạy diễn xuất, vừa khéo lại vớ được thầy của anh ấy."
Dĩ nhiên Sầm Triệt biết thầy Tằng.
Trong giới giải trí nếu tốt nghiệp cùng trường sẽ được kế thừa vòng giao tiếp và trợ lực giống nhau.
Tương đương với việc Tần Lệ đã nhận được rất nhiều mối quan hệ trong giới.
"Vận khí của cô tốt thật." Hắn cảm thán.
Là vận khí tốt hiếm thấy.
Nói chuyện điện thoại với Sầm Triệt xong, Tần Lệ tìm thấy tài khoản của Giang Thịnh Ngự trên WeChat, cô mở giao diện trò chuyện của hai người lên.
Từ sau khi thêm bạn thân, họ không còn tán gẫu nhiều nữa, giao diện trò chuyện trống huơ trống hoác.
Cô suy nghĩ một hồi rồi quyết định gõ một hàng chữ.
Tần Lệ: Thầy Giang, cảm ơn anh vì tối qua.
Không lâu sau cô nhận được hồi âm.
Giang Thịnh Ngự: Tỉnh rồi? Hôm nay chịu khó ăn thanh đạm một hôm đi.
Từ cách nói chuyện trời ơi đất hỡi này thì hẳn anh ấy không để ý chuyện tối qua.
Tần Lệ: Ok.
Giang Thịnh Ngự: Sau này hai cô nhóc đừng uống nhiều rượu ở club như thế nữa nhé.
Tần Lệ cũng lâu lắm rồi chưa uống nhiều như thế.
Nghĩ tới những chi tiết Sầm Triệt kể ban nãy, cô đành nói lảng sang chuyện khác: Để cảm ơn, em muốn mời thầy Giang một bữa cơm, vừa để trả áo khoác cho thầy Giang được không ạ?
Tần Lệ: Không biết thầy Giang có rảnh thời gian nào không?
Giang Thịnh Ngự bảo trợ lý đưa lịch trình đã sắp xếp cho anh nhìn.
"Em gửi anh.
Anh sao đấy? Anh nhận thêm lịch trình cá nhân rồi?" Trợ lý hỏi.
"Ăn cơm cùng Tần Lệ."
!!!
Không ngờ lại lập tức có tiến triển lớn đến thế! Hy vọng chị Tần có thể kéo anh Ngự khỏi sự u mê người giấy.
"Ngày kia thì sao ạ?" Thân là một trợ lý ưu tú, dĩ nhiên phải nắm rõ lịch trình của nghệ sĩ nhà mình dễ như lòng bàn tay, "Tối ngày kia.
Mấy chuyện như này phải thừa dịp –"
Giang Thịnh Ngự liếc nhìn cậu ta: "Thừa dịp gì?"
Trợ lý đem năm chữ "Rèn sắt khi còn nóng" nuốt vào, đè nén kích động: "Sớm thực hiện! Cuối tuần anh còn phải đến thành phố G nữa."
Sau đó, Tần Lệ bên kia nhận được hồi âm.
Nhìn nội dung trong giao diện trò chuyện "Ngày mốt?" hai chữ này có hơi ngoài ý muốn.
Cô nghĩ Giang Thịnh Ngự sẽ rất bận rộn, còn đang chuẩn bị sẵn tinh thần nếu anh từ chối thì sẽ đưa Đới Quận đi chơi một chuyến, nào ngờ anh lại có thể hẹn được một ngày.
Hệ thống: 【 Ngay từ đầu cô đâu có thật lòng muốn mời anh ta đâu! Diễn trò quá đi! 】
Sao lại nói là lừa gạt được.
Rõ ràng cô đây là giỏi đoán lòng người, tích cực săn sóc.
Tần Lệ: Được, hẹn ngày mốt nhé.
Tiếp theo, Tần Lệ nhắn cho Đới Quận một tin nhắn, nói cho anh ta biết ngày mốt mình chuẩn bị đi ăn cùng người đàn ông anh ta mê đắm nhất.
Đới Quận: !!!
Đới Quận: Cô làm người khác ghen tỵ quá!!
Tần Lệ: Anh đi cùng không?
Đới Quận: !!! Thật không Lệ tổng ơi? Lệ tổng là người tốt nhất trên đời.
Tần Lệ: Tôi tốt thế đấy.
Hệ thống:【...】 Rõ rành rành là không muốn tự mình đối mặt với người ta mà!
Nhiều thêm một người cũng cần Giang Thịnh Ngự đồng ý trước.
Tần Lệ lại nhắn cho Giang Thịnh Ngự thêm một tin nữa.
Tần Lệ: Thầy Giang, trợ lý của em đặc biệt hâm mộ anh, ngày mốt em có thể dẫn cậu ta đi cùng không?
Giang Thịnh Ngự đọc tin nhắn này, đôi mày chau lại một độ cong nhỏ bé.
Thì ra không muốn một mình đi ăn cùng anh.
Khớp xương rõ ràng của anh gõ trên màn hình rồi lại quay về gõ "Có thể."
Tần Lệ: Để em nhờ trợ lý đặt sẵn phòng ăn nhé?
Giang Thịnh Ngự: Để tôi sắp xếp cho.
Tần Lệ: Cảm ơn thầy Giang.
Trợ lý đang mờ ám nhòm ngó tình hình của Giang Thịnh Ngự và Tần Lệ, không hiểu sao bỗng dưng cậu ta lại thấy áp suất trên người anh Ngự thấp dần xuống.
Sau đó, cậu ta lại thấy anh Ngự mở ra.
Sao lại mở nó nữa! Hết chuyện phiếm để nói rồi à?
Hôm nào Giang Thịnh Ngự cũng nhìn tâm trạng mỗi ngày của Đại tiểu thư.
[Tâm trạng hôm nay: Chỉ cần tôi không xấu hổ, người xấu hổ phải là người khác.]
Sau đó nữa, Giang Thịnh Ngự nhìn về phía trợ lý.
Trợ lý như chim sợ ná thu hồi ánh mắt, làm bộ bận bịu.
"Ngày mốt cậu cũng đi cùng đi."
Trợ lý: "??"
Cậu ta đi để làm bóng đèn chắc?
**
Đến hôm đi ăn, trợ lý mới biết bóng đèn không chỉ có mỗi mình và còn có tận hai người nữa.
Hi Hi nghe nói Đới Quận có thể đi ăn cùng Giang Thịnh Ngự nên hâm mộ không ngớt, lặng lẽ hỏi Tần Lệ mình có thể đi cùng không.
"Không phải em hâm mộ Sầm Triệt à?" Tần Lệ hỏi.
Hi Hi trả lời: "Em cũng thích Giang Thịnh Ngự nữa!" Có ai lại không thích mẫu đàn ông như Giang Thịnh Ngự đâu.
Tần Lệ không khỏi cảm thán danh tiếng lẫn nhân khí của Giang Thịnh Ngự cao gớm.
Hai người đều là trợ lý của cô, không thể để bên này nặng bên kia nhẹ được, cô nói với Giang Thịnh Ngự rồi mang cả hai đến luôn.
Nhà hàng này do Giang Thịnh Ngự đặt, người không nhiều lắm, tính bảo mật cũng tốt.
Rõ ràng là Tần Lệ mời anh ăn cơm mà giờ chẳng hiểu sao lại thành Giang Thịnh Ngự mời cô ăn cơm.
Trong phòng bao, Đới Quận và Hi Hi mỗi người ngồi một bên trái phải Tần Lệ, như hai đại hộ pháp lực lưỡng.
Ánh mắt lặng lẽ nhìn Giang Thịnh Ngự ngồi đối diện, anh nhìn sang thì lại vội dời mắt đi.
Đới Quận vừa ngồi xuống đã bị khí tràng toát ra từ người Giang Thịnh Ngự làm cho bất động.
Không hổ là nam diễn viên trước giờ cậu ta vẫn luôn thích!
Cậu ta yêu Lệ tổng, nhưng mà cậu ta còn yêu Giang Thịnh Ngự hơn nhiều!
Hi Hi: Sao lại có người đẹp trai tới mức này được! Đàn ông trưởng thành quả nhiên đều có sức hút!
Phản ứng của hai người họ làm Tần Lệ cực kỳ bất đắc dĩ.
Một người tốt xấu gì cũng đã làm trợ lý cho tập đoàn Tần thị vài năm, một người nữa thì đã từng gặp Giang Thịnh Ngự ở đoàn phim không ít lần, sao cả hai đều không có tiền đồ thế này!
Nhìn trợ lý nhà người ta của Giang Thịnh Ngự xem...
Tần Lệ vừa nhìn sang thì bắt được ánh mắt của trợ lý Giang Thịnh Ngự đang nhìn mình.
Lòng cô bỗng nhiên cảm thấy cân bằng.
Trợ lý nhà ai cũng giống nhau cả, Đới Quận và Hi Hi thấy Giang Thịnh Ngự đẹp trai, chắc kèo trợ lý của Giang Thịnh Ngự đã quỳ trước vẻ đẹp của cô rồi.
Lại là một nô lệ dưới làn váy của bà đây.
Cô đắc ý hất tóc, lộ ra đường nét duyên dáng nơi cổ.
Đúng là Giang Thịnh Ngự và cậu trợ lý đều đang thưởng thức khuôn mặt xinh đẹp của Tần Lệ.
Nhưng mà trong lòng họ đang nghĩ xem cô có thể so với người giấy chân ngắn được hay không!
Hy vọng lực chú ý của anh Ngự có thể dời đi.
"Cậu đi xem đồ ăn có gì lên không." Giang Thịnh Ngự nói.
Gọi chủ quán hỏi có phải đỡ hơn không?
Trợ lý vừa muốn mở miệng đã phải đối diện với ánh mắt của Giang Thịnh Ngự, từ ánh mắt đọc được ba chữ "Để tôi im".
Cậu ta lập tức ngoan ngoãn đứng lên rời đi.
Tần Lệ thu lại tầm mắt, để nói rơi xuống trên người Giang Thịnh Ngự.
Hôm nay anh mặc một bộ trang phục màu đen điệu thấp càng làm nổi bật làn da trắng buốt của anh, mái tóc màu đen tạo thành bóng, từ lông mi đến sống mũi có thể thấy đường nét quá hoàn hảo.
Tần Lệ chú ý thấy cổ của anh có một vệt màu đỏ, như là bị bóp.
Cô nhíu mày, lẽ nào...
Đối mắt với ánh mắt quan sát của cô, đáy mắt Giang Thịnh Ngự trầm xuống.
"Tò mò không?" Anh hỏi.
Ai lại cảm thấy hứng thú với sinh hoạt cá nhân của người khác được.
Tần Lệ mới thu hồi ánh mắt đã nghe thấy lời anh nói: "Là đêm hôm ấy em nắm đấy."
Vẻ mặt Đới Quận và Hi Hi đều chan chứa vẻ kinh ngạc: Ồ quao!
Tần Lệ: ..."
Dẫn hai người này tới đây để tránh ngượng, nào ngờ kết quả từ thành công xuống thành bại.
Cô tỉnh bơ lái sang chuyện khác, trả áo khoác lại cho Giang Thịnh Ngự, mặt vẫn mang nụ cười tao nhã: "Thật lòng cảm ơn thầy Giang, đã làm phiền thầy rồi."
"Đừng khách khí." Giang Thịnh Ngự nhìn lỗ tai màu đỏ của Tần Lệ liền nhớ tới dáng vẻ đỏ mặt của Đại tiểu thư.
Toàn bộ quá trình ăn cơm, tiểu Tưởng là trợ lý của Giang Thịnh Ngự và Đới Quận nói chuyện rất sinh động, một người tìm đề tài một người tiếp lời khiến bữa cơm không đến nỗi chán ngắt.
Trợ lý tiểu Tưởng ngấm ngầm lộ ra rất nhiều sở thích của anh Ngự cho Tần Lệ nghe, hòng làm thần trợ công.
Ví dụ như anh ấy không thích đồ ngọt, không thích người ồn ào, cuối tuần thích tới thành phố G làm việc thiện nguyện.
Đới Quận: Sở thích của thần tượng nhất định phải nhớ kỹ và học thuộc lòng.
**
Trở về từ đoàn phim được một thời gian, Tần Lệ cảm thấy đã nghỉ ngơi đủ rồi nên tính về công ty.
Cô cảm thấy dạo gần đây mình thay đổi không ít.
Nhiều năm trước cô luôn trải qua lối sống phóng túng như vậy, bây giờ cảm thấy chơi lâu cũng chán chán rồi.
Hôm cô về công ty vừa khéo gặp được Tần Thần Vũ ở cửa thang máy, còn gặp thêm mấy nhân viên đang đứng chờ thang máy.
"Chào Lệ tổng."
Tần Lệ cũng cười nói với họ, tiếp đó nhìn về phía Tần Thần Vũ: "Chào buổi sáng anh trai."
Tần Thần Vũ: "Chào buổi sáng."
Anh em hài hòa.
Mấy nhân viên đứng đó nhìn đều cảm thấy cảnh này cực kỳ đẹp mắt.
Trong chốc lát, các công nhân viên đi vào thang máy đều lên tiếng chào hỏi với Tần Lệ và Tần Thần vũ rồi mới đi vào thang máy.
Cửa thang máy đóng lại, Tần Lệ và Tần Thần Vũ nhìn nhau, trong mắt đã mất đi ý cười.
"Nhanh vậy đã nghỉ ngơi xong rồi? Sao em không ở nhà nghỉ thêm mấy hôm đã?" Tần Thần Vũ hỏi, anh ta cực kỳ không muốn Tần Lệ về công ty sớm.
Tần Lệ giễu cợt: "Xin lỗi, em không yếu như anh đâu."
Tần Thần Vũ: "Ồ."
Tần Lệ: "Haha."
**
Tần Lệ đến văn phòng làm việc không bao lâu, Vinh Hải đã tới diện kiến.
"Cơ thể khỏe mạnh lại rồi? Sao cậu không nghỉ ngơi nhiều vào."
Tần Lệ cảm thấy Vinh Hải chuyện bé xé ra to, buồn cười nói: "Tôi chỉ đi vỗ đứa làm trò tiện thể quan tâm nó một lần thôi, không ok mới là có chuyện đó."
Vinh Hải cười cười, nói: "Lần trước tôi đi xem xét mới hiểu ra chụp ảnh cũng là công việc rất cực khổ, có cảm giác khuôn mặt nhỏ của Lệ tổng lại gầy đi một vòng rồi."
"Thật không?" Tần Lệ sờ mặt mình, "Bây giờ đã mập lại được một tí rồi."
Để Vinh Hải nhìn rõ, cô còn hơi nghiêng người sáng.
Hai người ngồi nghiêng trên ghế sofa, tuy khoảng cách không quá gần nhưng cũng đã đánh vỡ khoảng cách xã giao thông thường, xem như là bạn bè khá thân thiết.
Sau ghế sô pha có một cái cửa sổ sát đất, nắng trời chiếu lên gò má Tần Lệ, như vầng sáng dịu dàng tỏa ra khí thế bức người.
Ánh mắt Vinh Hải chỉ dừng trên mặt cô vài giây rồi dời đi.
"Sao thế Lệ tổng?"
"Vinh Hải, nếu không phải trường hợp cần bàn công việc cậu cũng không cần...!Nghiêm túc thế?"
Vinh Hải cũng cười: "Tôi sẽ cố gắng."
Sau đó, cậu ta nói tiếp: "Cơ mà tôi tìm Lệ tổng đúng là có chuyện cần.
Mấy nữa ở tỉnh Q sẽ có hoạt động từ thiện, không biết Lệ tổng có muốn đi không."
Công ty lớn như Tần thị mỗi năm đều làm rất nhiều các hoạt động từ thiện, thậm chí còn phải đến những nơi rất xa xôi.
Tần Lệ nhớ rõ mấy năm trước đều là Tần Thần Vũ đi.
"Thế nào? Tần Thần Vũ không muốn đi nên đẩy cho tôi à?"
Tỉnh Q cách tương đối xa, không bằng tham gia tiệc từ thiện nhẹ nhàng ở thành phố B đi.
Trước đây đều là bố già để Tần Thần Vũ làm, bây giờ bố già nằm viện không ai quản được anh ta, đoán là anh ta không muốn đi.
Biết được cô muốn đi tỉnh Q, Đới Quận nghĩ gì đó lại hào hứng nói: "Thành phố G nằm trong tỉnh Q, chúng ta có thể gặp được Giang thịnh Ngự không nhỉ?"
Tần Lệ ra vẻ mặt "Anh cần đọc thêm thật nhiều sách vào": "Anh biết tỉnh Q rộng bao nhiêu không? Trước nên xem bản đồ tỉnh Q đi."
Đới Quận: "...!Được, thưa Lệ tổng."
**
Một