Lần này người đại diện cho tập đoàn tham hoạt động từ thiện cũng chỉ có hai người Tần Lệ và Tịch Gia Nam là từ ba mươi tuổi trở xuống, còn những người khác, ít tuổi nhất cũng đã gần bốn mươi tuổi .
Sau khi đến thành phố G, điều kiện đã không bằng lúc trước, độ cao bây giờ đã cao hơn so với mặt biển một chút rồi, càng đi xa, đến tận trên thị trấn, thôn xóm, ở đó lại càng cao.
Có một số người không muốn đi nên để cấp dưới khi đi thay cho có hình thức.
Giá trị của những con người ở đây không ít đương nhiên họ sẽ lấy bản thân làm trọng.
"Lệ tổng, sao cô lại bị sắp xếp ngồi ở đây?"
Ngược lại Tần Lệ cảm thấy khá tốt, ở trong quán rượu cùng mấy người đàn ông trung niên kia cũng không có ý nghĩa, không bằng đi xem một chút." Tôi đi xem thử một chút."
Ở bên phía nhà họ Quý, Tịch Gia Nam cũng đã đi.
Một đoàn người mang theo quà tặng liên tục đi về phía xa, mục đích cuối cùng là đi tới thành phố G, Huyện Giang Phú, Xã Giang Bồ.
Huyện Giang Phú là một trong những huyện nghèo nhất của thành phố G
Điều kiện dừng chân ở đây đương nhiên là không tốt.
Từ khi sinh ra đến giờ,Tần đại tiểu thư chưa bao giờ tới một chỗ nào như thế này, nên không thích ứng được, trong lòng cô mắng Tần Thần Vũ không chỉ một lần, chẳng trách anh ta không muốn đến.
Nhưng mà lúc đi cùng nhau, cô cũng có chút không nói lên lời.
Đồ cô mang đi cũng rất nhiều, đệm, chăn, mền, gối đầu....Chỉ còn thiếu mỗi cái giường là không thể mang theo.
Trời rất lạnh, lạnh đến mức mọi người đều phải mặc áo lông.
"Lệ tổng, vừa rồi tôi có nói chuyện phiếm cùng tiểu Tưởng, cậu ấy nói cậu ấy và Giang Thịnh Ngự đã đến Xã Giang Bồ.
Bọn họ đang ở thôn Triệu.
Tôi đã nghe ngóng, từ đây đến đó nếu đi xe thì mất khoảng bốn mươi, năm mươi phút." Đới Quận vui vẻ nói.
Tần Lệ vô cùng bất ngờ, thực sự quá trùng hợp.
Không nghĩ tới đã đến đây rồi mà vẫn đụng phải.
"Lệ tổng, chúng ta khi nào thì đi qua đó xem?" Đới Quận chờ mong hỏi.
Đúng lúc đó, Tần Lệ nhận được tin nhắn của Giang Thịnh Ngự.
Giang Thịnh Ngự: Đang ở Xã Giang Bồ?
Tần Lệ: Đúng vậy, không nghĩ tới Thầy Giang cũng ở đây.
Giang Thịnh Ngự: Năm ngoái tôi có giúp đỡ xây dựng một trường tiểu học ở thôn Triệu, năm nay đến xem.
Giang Thịnh Ngự: Cô có muốn tới đây xem một chút không?
Giang Thịnh Ngự cũng đã mời.
Mà ở đây còn có thể gặp được người quen quả là không dễ dàng.
Hiện tại thời gian còn sớm, vừa mới quá trưa, Tần Lệ liền gọi lái xe, mang theo Hi Hi và Đới Quận đi thẳng đến trường tiểu học ở thôn Triệu.
Thôn Triệu cách chỗ của Tần Lệ phải mất gần một giờ đường xe, vị trí càng xa xôi, đường núi càng gập ghềnh.
Còn chưa tới cửa thôn, đã có thể nhìn thấy trường học từ xa, nó thấp hơn hẳn những căn nhà ở xung quanh, liếc mắt đã có thể nhận ra nó được mới xây dựng.
Giang Thịnh Ngự cùng tiểu Tưởng đang đứng chờ bọn họ ở cửa trường học.
Anh mặc một bộ quần áo màu đen dài khoác áo lông, làn da trắng lạnh, thân hình tuấn tú cao ngất, tóc không được chải chuốt như bình thường nhưng vẫn vô cùng tinh xảo, mềm mại, khiến cho cả người anh ít đi một chút cảm giác xa cách.
Sau khi xuống xe, Tần Lệ kêu một tiếng "Thầy Giang".
"Có muốn đi thăm quan trường học một lúc không? " Giang Thịnh Ngự hỏi.
"Có ạ."
Giang Thịnh Ngự mang Tần Lệ đi thăm trường học một lúc.
Từ cổng trường học đi vào chính là sân trường, sân trường rộng khoảng 200m, chính giữa có một cột cờ dài.
Năm trước nơi này vẫn còn là mấy gian nhà trệt, cơ sở vật chất tối tàn, mùa hè bị mưa dột, mùa bị lạnh, giáo viên học sinh đều cố gắng để có thể đi học.
Hiện tại, bên trái sân trường là một dãy phòng học, tổng cộng có tầng ba, bên phải là tòa nhà thí nghiệm, có phòng giáo viên, phòng máy tính, phòng học âm nhạc, thư viện các loại.
Trong quá trình đi tham quan trường học, trợ lý tiểu Tưởng cùng Đới Quận, Hi Hi nói không ngừng, chủ yếu là nói đến những chuyện xảy ra tại tỉnh Q lúc trước.
Tiểu Tưởng không ngừng bán đứng Giang Thịnh Ngự, tuy Đới Quận và Hi Hi không có ý bán đứng Tần Lệ, nhưng trong lúc vô tình cái gì nên nói thì đã nói ra hết cả rồi.
Có thể gặp nhau ở chỗ này, không phải là duyên phận vậy là cái gì?
Tiểu Tưởng tin tưởng rằng đại tiểu thư của nhà họ Tần nhất định có thể kéo Giang Thịnh Ngự thoát khỏi trầm mê trò chơi kia.
Mắt thấy mấy người bọn họ không thể tiếp tục làm bóng đèn được nữa, cậu quyết định hỗ trợ, lấy cớ trong trường học có việc cần giúp đỡ, lôi Đới Quận cùng Hi Hi đi.
"Có chuyện gì vậy? " Tần Lệ hỏi.
Thấy cô cũng muốn đi, tiểu Tưởng lập tức nói: "Để hai người đi là đủ rồi.
Tần tiểu thư, tôi để anh Ngự lại cho cô, chỉ có anh Ngự mới có thể đưa cô đi tham quan trường học được.
".
Cậu nhìn Giang Thịnh Ngự, hy vọng anh có thể nói chút gì đó.
Giang Thịnh Ngự nói: "Để bọn họ đi đi."
Tiểu Tưởng rất vui mừng.
Anh Ngự của cậu vẫn hiểu ý cậu.
Chuông tan học vang lên, trường học bỗng nhiên trở nên náo nhiệt, học sinh chạy ra từ trong các phòng học.
"Anh Giang! "
"Anh Giang khỏe ạ.
"
Nơi đây, mấy năm trước mới được cấp điện, hiện tại cũng không phải nhà nhà đều có TV, đối với những đứa trẻ này thì Giang Thịnh Ngự giống như "Vua màn ảnh".
Thực ra bọn trẻ cũng không hiểu nó là gì, tất cả mọi người ở đây rất chất phác, không giống với những loại người bình thường chỉ thích lấy lòng Giang Thịnh Ngự.
Không ít học sinh tò mò đánh giá Tần Lệ.
"Chị thật xinh đẹp!"
Tần Lệ mỉm cười, vẫy tay với chúng.
Có mấy cậu học sinh đi đến gần, cười trộm lấy hỏi: "Anh Giang, người này chính là bạn gái anh sao? "
Tần Lệ nhíu mày: " Chị chỉ từng diễn vai bạn gái của anh Giang của mấy đứa thôi."
Bên cạnh truyền đến tiếng cười nhẹ, cô không rõ ràng cho lắm, nhìn về phía Giang Thịnh Ngự.
"Cô nói như vậy, bọn chúng có thể sẽ không hiểu đâu.
"
Sau đó, mấy cậu học sinh liền chạy đi, cất giọng hô to: "Anh Giang đưa bạn gái tới! "
Tần Lệ: "......"
Cái quỷ gì vậy??
Chỉ là sau một lúc nghỉ giữa giờ, tin tức này lan nhanh như gió, lan tới từng ngóc ngách trong trường học, nhanh đến mức Tần Lệ còn không kịp bác bỏ tin đồn.
Nếu như là do truyền thông bịa đặt, hoặc là do những người khác, Tần Lệ chắc chắn sẽ chuẩn bị gửi công hàm luật sư qua, nhưng cô thực sự không có cách nào với mấy bạn nhỏ này.
Cô cũng không thể cầm lấy loa, giữa giờ học, đi từng phòng học giải thích một lần được.
"Khiến cho Thầy Giang gặp thêm phiền toái rồi.
"
Ở thôn nhỏ xa xôi này thật là tốt, nếu như là ở nơi khác, đoán chừng tin tức sẽ bị truyền ra ngoài rất nhanh , có thể lên cả hot search.
Lúc này, Tần Lệ phải chịu thiệt thòi nhưng lại không có biện pháp nào, chỉ có thể hùng hùng hổ hổ ở trong lòng.
Tự cho là vẻ mặt hung ác làm cho người ta không muốn đến gây sự, thật ra làm cho mọi người đều muốn xoa nắn, càng hung ác thì càng muốn xoa.
Giang Thịnh Ngự cúi đầu, nhìn nhìn tóc trên đỉnh đầu cô, nói: "Không có sao."
Đi ra khỏi tòa nhà thí nghiệm, Tần Lệ mơ hồ nghe được âm thanh ồn ào.
Đi qua nhìn, phát hiện ở trong góc, có hai cậu học sinh đang tại dùng hòn đá nhỏ ném một cô bé.
Cô bé kia chẳng qua chỉ biết trốn, cũng không lên tiếng.
"Các em đang làm gì đó? " Giang Thịnh Ngự cau mày hỏi.
Tần Lệ bị chọc giận nhưng không có chỗ phát tiết, nói: "Chuông vào học đã vang lên, tại sao các em không trở về phòng học?"
Hai cậu học sinh nhìn thấy bọn họ lại càng hoảng sợ, chạy cực kỳ nhanh, chỉ để lại cô bị vừa mới bị bắt nạt,vẻ mặt luống cuống đứng ở tại chỗ.
Tần Lệ đi qua, ngồi xổm xuống, cẩn thận kiểm tra cô bé một chút.
Nhìn qua có vẻ là không bị thương.
Sau đó, nàng phát hiện cô bé ăn mặc rất đơn bạc, chỉ mặc một chiếc áo khoác mùa thu mỏng, vô cùng bẩn, có lẽ đã lâu rồi không giặt, trên chân đi một đôi giày vải bị rách, lộ ra đầu ngón chân, bị đông lạnh đến độ đỏ lên.
Bây giờ đã là mùa đông, khe nước ở cửa thôn đều đã đóng băng, khó có thể tưởng tượng được nếu mặc ít như vậy thì sẽ lạnh đến mức nào.
Tần Lệ sửng sốt một chút.
Tuy nhiên trên đường tới đây cô đã gặp được không ít, nhưng đây là lần đầu tiên cô trực tiếp tiếp xúc với người nghèo khó thực sự, vượt ra khỏi tưởng tượng của cô.
Dương như cô bé ý thức được Tần Lệ đang nhìn đôi giày của mình, lặng lẽ rụt rụt đầu ngón chân, nhút nhát nhìn bọn họ.
Vì không muốn khiến cho cô bé phải khó xử, Tần Lệ thu hồi ánh mắt, nhìn về phía đôi mắt của cô bé, thả mềm giọng hỏi: "Em không sao chứ?"
Cô bé lắc đầu.
"Em tên là gì?
"Tiểu Ngọc.
"
Tiểu Ngọc nói xong liền chạy, thân hình nhỏ nhỏ thoảng cái đã biến mất phía sau hành lang, nhanh đến mức không kịp đuổi theo.
"Còn hai cậu học sinh kia, tôi sẽ nói chuyện cùng với hiệu trưởng để xử lý.
" Giang Thịnh Ngự nói.
Tần Lệ đứng lên: " Nhưng hai cậu học sinh kia vẫn còn là trẻ con.
"
"Cho nên? " Giang Thịnh Ngự nhìn cô.
Tần Lệ nháy mắt nhìn hắn, giống như một người chị xấu xa: "Cho nên càng không thể bỏ qua chúng.
Dù sao tôi cũng không có việc gì làm, tôi sẽ đi tìm giáo viên của trường.
"
Giang Thịnh Ngự cùng Tần Lệ đi tới văn phòng "Cáo trạng".
Giáo viên không biết Tần Lệ là ai, chỉ cho rằng cô là bạn của Giang Thịnh Ngự, đối với cô rất khách khí, hỏi: " Hai người có biết tên của hai nam sinh kia không?"
"Không biết.
Có ảnh chụp của học sinh không? Tôi nhận ra được." Tần Lệ rất cố chấp.
Giáo viên đem tư liệu từng lớp ra, phía trên có ảnh chụp của học sinh, sau đó ngượng ngùng nói với Giang Thịnh Ngự : "Giang tiên sinh, tôi còn có chút việc phải đi ra ngoài một chút."
"Cô cứ đi đi, tự chúng tôi tìm."
Giang Thịnh Ngự cùng Tần Lệ ngồi trước bàn làm việc, cách bàn lớn, mặt đối mặt.
Các giáo viên khác cũng không ở đây, rất yên tĩnh, trong văn phòng chỉ có âm thanh của trang giấy lật qua lật lại.
Tần Lệ cúi đầu, mái tóc dài mềm mại xõa xuống bên mặt, lộ ra khuôn mặt của cô vô cùng tinh xảo, chỉ có lớn cỡ một bàn tay.
Mặc dù nói những đứa trẻ ở các thôn bên cạnh đều đến học ở trường tiểu học thôn Triệu, nhưng là toàn bộ trường học cộng lại cũng không nhiều người lắm, muối cấp cũng chỉ có một lớp học, muốn tìm ra cũng không khó.
Trí nhớ của Giang Thịnh Ngự cùng Tần Lệ đều rất tốt, rất nhanh đã tìm ra hai cậu học sinh kia là hai học sinh lớp năm.
Bọn họ đem tên cùng lớp của hai đứa trẻ đưa cho Giáo viên, còn lại phần phê bình, giáo dục là trách nhiệm của giáo viên.
Mặt trời đã ngả về Tây, Tần Lệ chuẩn bị trở về.
Giang Thịnh Ngự cùng Tiểu Tưởng đưa bọn họ đến cổng trường học.
Trước khi đi, Đới Quận nói: "Lệ tổng, tiểu Tưởng nói sách mà thầy Giang ủng hộ cho thư viện trường đã được đưa đến, ngày mai chuyển sách, người hỗ trợ sửa sang lại thư viện không đủ, nên muốn chúng ta đến hỗ trợ.
" Được, ngày mai tôi sẽ cùng hai người tới đây."
Lần trợ giúp này, tiểu Tưởng thậm chí phải tự khen chính mình.
Tần Lệ ngồi lên xe, xe chậm rãi chạy nhanh rời thôn Triệu.
Hi Hi nhớ tới chuyện vừa nghe được ở trường học, hỏi: "Chị Lệ, Tại sao chỉ trong chốc lát chị đã trở thành bạn gái của Giang Thịnh Ngự?"
Tần Lệ có chút mệt mỏi, nhắm mắt lại không có tâm trạng nói: "Không có gì để nói cả có cũng không thừa nhận.
"
Đới Quận đã trầm mặc một lúc: "Lệ tổng! Chúng tôi đang hỏi hỏi rất nghiêm túc.
"
Chuyện này có ảnh hưởng xấu đến danh dự mà thần tượng của cậu đã cố gắng giữ mình trong sạch suốt mấy năm nay, bà cô ngài có thể nghiêm túc một chút hay không!
Hi Hi nói: "Chị Lệ, có phải Giang Thịnh Ngự có một chút hảo cảm với chị rồi hay không? "
Xế chiều hôm nay, trong lúc vô tình, cô ấy đã nhìn thấy Chị Lệ cùng Giang Thịnh Ngự đang đi ở trên hành lang của tòa nhà thí nghiệm, bỗng nhiên cảm thấy bọn họ xứng đôi!
Đới Quận:? ?
Tần Lệ: "Hình như có một chút hiểu lầm ở đây."
Đới Quận ngồi ở phía trên, quay đầu xuống nói: " Tôi cũng nghĩ vậy."
Tần Lệ mở mắt ra, ngữ khí lành lạnh hỏi: " Sao? Cảm thấy tôi không xứng với thần tượng của cậu à? "
"Đương nhiên không phải!
Lệ tổng của bọn họ làm sao có thể không xứng! Đới Quận chẳng qua là cảm thấy dùng sự chú ý cùng hiểu biết nhiều năm của cậu đối với thần tượng, Giang Thịnh Ngự thanh tâm quả dục như vậy có lẽ không thích phong cách xinh đẹp gợi cảm của Tần Lệ.
Về phần anh thích gì, cậu cũng không biết.
Có lẽ thần tượng của cậu phù hợp với hình tượng không gần nữ sắc?
Mặt trời đã xuống núi, đường càng không dễ đi, thời gian bọn họ trở về nhiều hơn khi đi mười phút.
Lúc Tần Lệ xuống xe, vừa vặn gặp Tịch Gia Nam.
"Lệ Lệ, các cô đi đâu vậy? Hắn hỏi.
Tần Lệ vốn không muốn để ý đến anh ta, nhưng bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, dừng bước, nhìn về phía anh ta nói: " Là một nơi rất thú vị."
"Ồ? "
Tần Lệ nói tiếp: "Nơi chỉ có người trẻ tuổi khỏe mạnh mới có thể đi, ngày mai anh có muốn đi cùng không..?
"Nếu như cô đã mời thì làm sao tôi có thể từ chối.
" Tịch Gia Nam mập mờ nói.
Tần Lệ liếc mắt, vứt lại một câu: "Buổi sáng ngày mai, tám giờ."
Sau khi vào nhà, Hi Hi khó hiểu hỏi: "Chị Lệ, chị mời anh ta làm gì."
" Làm người giúp việc miễn phí đó, ngu sao mà không cần.
Đới Quận, ngày mai hai người có thể trộm lười một chút, để anh ta làm việc nhiều hơn, mệt chết anh ta là tốt nhất.
"
Đới Quận: "!! Thật cao tay!!!"
Tần Lệ nhíu nhíu mày: "Ừ?"
Đới Quận lập tức đổi giọng: "Lệ tổng thật sự là quá thông minh!"
Sáng ngày thứ hai, tám giờ, Tịch Gia Nam đúng giờ xuất hiện.
Ngày hôm qua chỉ là nói thế, Tần Lệ cũng không chắc anh ta có tới hay không, đến thời gian xuất phát cũng không có ý định chờ anh ta.
Nhưng nếu như anh ta tự mình đưa tới cửa, vậy thì tất nhiên phải để anh ta lao động chân tay, làm người giúp việc cho bọn họ rồi.
Tịch Gia Nam đi tới, Tần Lệ đã lên xe.
Tần Lệ cắm chìa khóa xe vào, dựa vào cửa sổ xe, nói: "Hết chỗ rồi, anh ra đằng sau tự tìm chỗ ngồi đi.
"
Đằng sau xe của cô còn có một chiếc xe con cùng một chiếc xe trở đồ.
Ngồi trong xe là người của bộ phận