Thẩm Giai Nghị nhíu chặt mày, anh không phải tức giận, mà là cảm thấy người phụ nữ này rất quen, giống như đã từng nhìn thấy ở đâu đó rồi, càng đến gần, cảm giác đó càng rõ ràng.
Trên người cô có mùi lá sen nhàn nhạt, nhẹ nhàng mà không bị ngán, rất quen, thực sự là rất quen.
“Chúng ta đã từng gặp nhau chưa?” Thẩm Giai Nghị hỏi.
“Từng gặp qua ——sao?
Giang Ý Mạn lắc đầu nguầy nguậy: "Làm sao có khả năng! Tôi chỉ là một nhân viên phục vụ nhỏ bé, anh lại có thân phận tôn quý, chúng ta làm sao có thể gặp qua."
Thẩm Giai Nghị vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng anh thực sự không thể nhớ ra, vì vậy liền bế Đoá Đoá vào đại sảnh.
Hiên Hiên thừa dịp ba không chú ý, tranh thủ thời gian quay đầu lại: "Dì, hai người đã gặp qua rồi, chính là đêm dì đưa con và Đóa Đóa về nhà đó, ba con có nhìn thấy dì."
"Nhưng dì yên tâm đi, con sẽ không nói cho ba dì là ai, cho nên hiện tại ba còn không biết."
"Hiên Hiên thật tốt, dì yêu con nhất!"
"Hi hi.
Con ra chỗ ba đây, ba mà thấy con chạy linh tinh thì chắc chắn sẽ tức giận." Hiên Hiên nhanh chóng chạy đi.
Giang Ý Mạn nhìn xa xa, mắt vẫn còn lưu luyến hai đứa nhỏ.
Hiên Hiên tính tình vui vẻ, là một cậu bé ngoan.
Đoá Đoá trông rất đáng yêu, nhưng lại không thể cười hay nói, điều này khiến cô rất lo lắng.
“A! Cô làm gì vậy!” Một người phục vụ hét lên, mắt trừng Giang Ý Mạn.
Người phục vụ bưng món ăn đi qua, tình cờ đụng phải Giang Ý Mạn, đồ ăn trong đĩa bị đổ ra ngoài, áo khoác của Giang Vũ Phỉ cũng bị vấy bẩn, người phục vụ không nhận lỗi mà thậm chí còn đổ lỗi cho Giang Ý Mạn, bởi vì nhìn thấy Giang Ý Mạn cũng là phục vụ cho nên anh ta không sợ.
"Làm sao vậy? Tôi đứng ở đây không nhúc nhích.
Anh đụng vào tôi rồi còn quát và đổ lỗi cho tôi? Gọi quản lý của anh lại đây." Giang Ý Mạn cường thế nói.
Đột nhiên bị oan ức, đương nhiên Giang