Giang Vũ Phỉ sắc mặt đột nhiên thay đổi, cả người cứng đờ, không ngờ Từ Phong lại dám từ bỏ hợp đồng với Thẩm Thị chỉ vì Giang Ý Mạn chịu thiệt thòi.
Anh ta có thể từ bỏ dự án hàng trăm tỷ chỉ vì Giang Ý Mạn?
Cô không thể tin nổi, nhưng cô cũng không dám nghi ngờ, bởi vì anh ta dám mạnh miệng như vậy, sợ là tổng giám đốc tập đoàn TM cũng cho anh ta cái quyền đấy.
"Trợ lý Từ, anh đừng đùa chứ! Hợp đồng lớn như vậy nói hủy là hủy được sao, với cả Thẩm Thị và tập đoàn TM đã ký hợp đồng, anh không thể phá vỡ hợp đồng, đúng không!"
Lúc này, cô đã trở thành trò cười trong mắt mọi người, làm mất hết thể diện của Thẩm Giai Nghị.
"Điều đó cũng chưa chắc.
Suy cho cùng, thứ mà TM có nhiều nhất chính là tiền.
Nếu bà Thẩm không tin thì sao bà không thử xem".
Từ Phong rất bình tĩnh.
Trong địa bàn của mình, không cần phải e sợ ai cả, hơn nữa Giang Ý Mạn là người bị ức hiếp, Từ Phong phải tiến lên bảo vệ, nếu không về sau anh chính là người phải chịu đòn.
"Trợ lý Từ, anh..."
Giang Vũ Phỉ bất lực, trong phút chốc, cô như bị đẩy đến bờ vực, hôm nay Từ Phong có lẽ nhất định phải đứng ra bênh vực cho Giang Ý Mạn.
Cô quay đầu nhìn Thẩm Giai Nghị.
“Còn không mau nói lời xin lỗi?” Thẩm Giai Nghị tỏ vẻ khó chịu.
Anh buộc phải kìm nén cơn tức giận trong lòng.
"Giai Nghị, em..."
"Xin lỗi."
Giang Vũ Phỉ không còn cách nào khác, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào cô.
“Thực xin lỗi, vừa rồi tôi không nên đánh cô.” Giang Vũ Phỉ nói.
Mọi người lại đồng đều đưa ánh mắt nhìn Giang Ý Mạn, lúc này cô đang mặc đồ của phục vụ, ai cũng nghĩ cô chỉ là một nhân viên phục vụ, làm sao có thể ngờ rằng cô là tổng giám đốc của TM? Địa vị cao quý, tất cả những người có mặt ở đây đều không bằng một móng tay của cô.
“Bà Thẩm đã xin lỗi rồi thì thôi vậy, chỉ là một cái tát mà thôi, không sao cả.” Lời