Hiên Hiên không có cách nào khác, cậu chỉ đành dắt Đóa Đóa tìm một chỗ ngồi xuống.
Thế nhưng Đóa Đóa thật sự rất buồn ngủ, con bé muốn về nhà ngủ ngay lập tức.
Con bé bình thường toàn ỷ lại vào ba mẹ, hiện tại mẹ cùng ba đều bỏ mặc nó, trong lòng Đoá Đoá thật uỷ khuất.
Đoá Đoá buồn bã kéo góc áo của anh trai, từ trước đến nay đều không nói chuyện nên chẳng biết là muốn cái gì, chỉ là mắt đã ngấn lệ.
“Đoá Đoá muốn ngủ sao? Anh ôm em ngủ nhé?” Hiên Hiên hỏi.
Đoá Đoá lắc đầu, mắt nhìn lên trên lầu.
“Em muốn đi tìm mẹ sao?” Hiên Hiên lại hỏi.
Đoá Đoá gật đầu, cô thật sự rất cần mẹ.
“Nhưng mẹ đã bảo chúng ta chờ ở chỗ này, không được đi linh tinh, nhỡ đâu khi mẹ quay lại không thấy chúng ta thì sao! Vậy nên không thể đi đâu được.“
Đoá Đoá lắc đầu, cô không thích ngồi ở đây, ở đây đều là người lạ, thật sự rất đáng sợ, Đoá Đoá phải đi tìm mẹ ngay bây giờ.
Đôi mắt nhỏ đáng thương nhìn đắm đuối vào anh trai, Hiên Hiên cuối cùng cũng không chịu nổi.
"Được rồi, anh sẽ dẫn em đi tìm mẹ."
Hiên Hiên nắm tay em gái, cả hai cùng bước lên cầu thang.
Nơi nào cũng đông nghịt người, không biết mẹ đang ở đâu, hai đứa trẻ thơ ngây và bơ vơ chỉ muốn đi tìm mẹ.
“Đoá Đoá, mẹ ở kia.” Hiên Hiên chỉ vào nhà vệ sinh nữ.
Giang Vũ Phỉ đang chỉnh trang lại lớp make up.
Khi Đoá Đoá nhìn thấy đó là mẹ, con bé vui mừng, chạy lại tuyệt vọng ôm lấy chân của mẹ, muốn mẹ liên tục xoa đầu nhỏ của cô, như vậy cô mới có cảm giác an toàn.
Giang Vũ Phỉ liếc mắt nhìn, là Đóa Đóa.
“Làm sao con lên được đây vậy? Không phải mẹ đã nói với anh và con không được chạy lung tung sao? Đi tìm anh trai đi, mẹ không có thời gian để đi cùng con đâu.
"
Giang Ý Mạn đẩy Đóa Đóa ra, cô ta rất hung dữ.
Vì không cho