“Đoá Đoá đang ở đâu?” Giang Ý Mạn hoảng sợ.
Đầu óc cô chỉ toàn nghĩ đến Đoá Đoá có bị thương nghiêm trọng hay không, tại sao lại bị thương.
“Ở trước khu nhà vệ sinh ạ.
” Hiên Hiên nói.
Giang Ý Mạn chạy đến ngay tức khắc, nhìn thấy Đóa Đóa đang ngồi trên mặt đất khóc lóc, tay con bé vẫn còn đang chảy máu, điều này làm cho Giang Ý Mạn cảm thấy lo lắng.
“Đoá Đoá đừng sợ, dì bế con đi xử lý vết thương có được không?” Giang Ý Mạn cẩn thận tiến lại gần.
Lần cuối cùng cô gặp Đoá Đoá, con bé vẫn rất sợ và không cho cô chạm vào mình, nếu Giang Ý Mạn không nói ra danh tính của mình và cho nó xem ảnh mình chụp cùng Giang Vũ Phỉ thì Đoá Đoá cũng sẽ không nghe lời cô.
Vậy nên lần này Giang Ý Mạn vẫn rất cẩn thận hỏi.
Chà.
Đoá Đoá gật đầu.
Giang Ý Mạn vừa sửng sốt vừa vui mừng, nhanh chóng bế Đoá Đoá đi đến phòng riêng của cô.
“Giang tổng, có chuyện gì vậy?” Từ Phong vội vàng chạy tới.
“Đi gọi bác sĩ giỏi nhất đến đây, tay Đoá Đoá bị thương rồi.
” Giang Ý Mạn độc đoán ra lệnh, nhưng sự chú ý của cô đều nằm trên tay Đóa Đóa.
Từ Phong liếc nhìn tay đứa nhỏ, có vẻ vừa mới bị thương, chỉ cần dùng mấy loại thuốc chống viêm là được rồi, giám đốc Giang sao lại căng thẳng như vậy? Cũng đâu phải là con gái của cô?
“Còn không mau đi đi?” Giang Ý Mạn tức giận.
“Vâng.
”
Sau nửa giờ, có vài bác sĩ và y tá đến làm sạch vết thương và băng bó cho Đoá Đoá.
Giang Ý Mạn ôm con gái không muốn buông ra, vì sợ Đoá Đoá sẽ sợ nên cô kể chuyện cho nó nghe, khi bác sĩ xử lý xong, con bé đã ngủ thiếp đi trong vòng tay cô.
“Suỵt!”
Giang Ý Mạn không cho phép bất cứ người nào phát ra tiếng động, Từ Phong vội vàng đuổi những người khác đi rồi đóng cửa lại.
“Dì ơi, con cám ơn dì” Hiên Hiên nghiêm túc nói.
Tất cả những điều tốt đẹp Giang Ý Mạn làm cho Đoá Đoá, Hiên Hiên đều nhìn thấy, cậu cảm thấy dì dịu dàng hơn