Thẩm Giai Nghị?
Anh lạnh lùng đứng trước mặt Giang Ý Mạn, mặt nghiêm nghị như đang hỏi tội cô, cô đã biết trước món đồ kia là giả, vậy mà còn cố tình chơi Giang Vũ Phỉ, để cô ấy trở thành trò cười trước mặt mọi người.
Cô ta đã lợi dụng tính hiếu thắng của Giang Vũ Phỉ, biết cô ấy nhất định sẽ chịu bỏ ra cái giá cao để chiếm được đồ vật kia, rồi tại bữa tiệc tối nay liền làm cho Giang Vũ Phỉ đẹp mặt.
Đúng vậy, tất cả đều là mưu kế của Giang Ý Mạn.
“Vậy nên anh rể tới đây là để hỏi tội em sao?” Giang Ý Mạn đứng lên, giọng điệu nhẹ nhàng, bộ dáng nhởn nhơ coi thường sự việc.
“Lúc ở phiên đấu giá, tại sao cô không nói cô là em gái của Vũ Phỉ?” Thẩm Giai Nghị hỏi.
Anh luôn cảm thấy trên người Giang Ý Mạn có rất nhiều bí mật, anh thật muốn nhìn thấu cô.
“Không phải Giang Vũ Phỉ cũng không nói cho anh biết tôi là em gái của cô ta sao? Vậy sao anh không đi hỏi cô ta tại sao lại giấu diếm thân phận của tôi đi?” Giang Ý Mạn cười cười, quay người rời đi, cô đi nhanh như một cơn gió, không ai có thể bắt được cô.
Giang Ý Mạn một mình lang thang trong sân, khi quay sang hướng đông, cô nhìn thấy Giang Vũ Phỉ và Đóa Đóa đứng ở đằng xa.
Đóa Đóa đang không vui, nó nhìn thấy mẹ khóc, nó cũng rất đau lòng.
Giang Vũ Phỉ bực bội đẩy Đóa Đóa ra.
“Đi tìm anh con mà chơi đi, mẹ đang có chuyện gấp, con đừng đi theo mẹ nữa, được không?” Giang Vũ Phỉ muốn rũ bỏ Đóa Đóa.
Bởi vì cô phát hiện Thẩm Giai Nghị và Giang Ý Mạn đồng thời biến mất cùng một lúc, Giang Vũ Phỉ rất sợ bọn họ sẽ nhen nhóm lại tình cũ với nhau, tuy rằng giờ đây Thẩm Giai Nghị đã mất trí nhớ, nhưng không phải gã đàn ông nào cũng dễ dàng thoát được khỏi sự dụ dỗ của Giang Ý Mạn.
Đóa Đóa nắm lấy góc váy của mẹ không buông, hai mắt rưng rưng.
“Mẹ thật sự đang có chuyện gấp, Đóa Đóa đi tìm anh trai đi, ngoan nào, mẹ đi một lát rồi sẽ trở về với con, nhá?” Giang Vũ Phỉ đẩy Đóa Đóa ra, xoay người bỏ chạy.
Cô ta chạy thật nhanh, sợ Đóa Đóa sẽ đuổi theo mình.
Đóa Đóa bị cô ta đẩy mạnh ngã xuống đất, hai tay chống xuống nền sỏi nên bị trầy xước, đau đớn khiến nó ngồi bệt xuống đất khóc.
Giang Ý Mạn vội vàng đi tới.
“Con sao vậy Đóa Đóa? Con bị ngã à?” Giang Ý Mạn đau khổ nhìn Đóa Đóa.
Giang Vũ Phỉ, người phụ nữ đáng chết kia, cô ta luôn làm như