Giang Ý Mạn sửng sốt trong giây lát, từ trong nét chữ nguệch ngoạc của Đóa Đóa, cô có thể thấy được sự che chở của nó dành cho Giang Vũ Phỉ, nó sợ cô sẽ cướp đi ba của nó, sợ cô sẽ phá tan gia đình nhỏ đang hạnh phúc của nó.1
"Dì có thể hỏi Đóa Đóa một câu được không? Hàng ngày mẹ đối xử với con thế nào? Có tốt không?" Giang Ý Mạn hỏi.
Giang Ý Mạn đã nhìn thấy rất nhiều lần Giang Vũ Phỉ bắt nạt Đóa Đóa, đem Đóa Đóa làm đồ vật cho cô ta trút giận.
Cô luôn tự hỏi, liệu Đóa Đóa có hận Giang Vũ Phỉ không?
“Tốt ạ.” Mặc dù Đóa Đóa có chút do dự, nhưng nó vẫn viết chữ tốt lên trang giấy.
Cho dù Giang Vũ Phỉ có làm gì, có đánh đập hay mắng mỏ nó, thì mẹ vẫn luôn là người tốt nhất trong lòng Đóa Đóa, đây chính là sức mạnh của tình mẫu tử, không thứ gì có thể chia cắt được nó.
“Dì xin hứa với Đóa Đóa, dì sẽ không bao giờ phá hoại hạnh phúc của Đóa Đóa, chỉ cần nhìn thấy Đóa Đóa vui vẻ, là dì cũng sẽ rất vui vẻ.” Giang Ý Mạn thề.
Là một người mẹ, hy vọng duy nhất của cô là con gái mình luôn được vui vẻ, hạnh phúc.
Ngôn Tình Hay
Ngay giây tiếp theo, Đóa Đóa đã nhào vào lòng Giang Ý Mạn, nó muốn được cô bế lên.
"Dì."
Cái miệng nhỏ nhắn của Đóa Đóa bật ra thành lời, trước đây Đóa Đóa cũng từng gọi cô như vậy, nhưng lần này lại làm Giang Ý Mạn bật khóc, bởi vì Đóa Đóa gọi cô, chịu tha thứ cho cô, là để cô thực hiện lời hứa với nó.
Chỉ cần khiến Đóa Đóa và Hiên Hiên vui vẻ là được, từ nay cô ấy sẽ không hành động hấp tấp nữa, nhưng nếu Giang Vũ Phỉ dám động đến bọn trẻ, thì chắc chắn Giang Ý Mạn sẽ khiến cô ta phải trả cái giá đắt.
“Đóa Đóa, cuối cùng con cũng chịu nói chuyện rồi.” Giang Ý Mạn ôm lấy Đóa Đóa, khóc bù lu bù loa.
Rầm!
Cửa phòng đột nhiên bị đá văng, Thẩm Giai Nghị, Giang Vũ Phỉ, Hiên Hiên, ba và mẹ kế đều xông vào, giờ đây phòng ngủ của cô đã chật ních người, vẻ mặt ai cũng đằng đằng sát khí, tựa như đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng lắm.
Giang Vũ Phỉ đi thẳng tới giật lấy Đóa Đóa khỏi tay Giang Ý Mạn, cô kinh ngạc khi phát hiện trên tay Đóa Đóa có vết thương.
"Giang Ý Mạn, cô đã làm gì con tôi vậy? Tại sao nó lại bị thương? Thật không ngờ ngay cả một đứa trẻ mà cô cũng hành hạ.
Lương tâm của cô bị chó tha rồi sao?"
Cô ta thậm chí còn quên mất vừa rồi là ai đã đẩy Đóa Đóa ngã.
Còn dám đổ tội cho Giang Ý Mạn.
"Giang Vũ Phỉ, cô bị mù à? Cô không thấy tôi đang băng bó cho Đoá Đoá sao? Hổ không gầm lại tưởng rừng vô chủ? Bản thân cô là mẹ mà lại không chăm sóc tốt cho con cái.
Vừa rồi cô đã đi đâu? Tại sao Đoá Đoá lại bị thương, không phải chính cô là người rõ nhất sao? Vậy mà còn vu oan giá hoạ cho người khác!” Cô không sợ Giang Vũ Phỉ.
"Cho dù cô có giúp Đóa Đóa băng bó vết thương, thì cũng không chứng minh được rằng cô không làm thương tổn nó, giữa hai người không phải đang có mâu thuẫn sao? Cô tránh sang một bên đi! Đóa Đóa, con nói cho mẹ biết, là Giang Ý Mạn đã làm con bị thương, đúng không?” Giang Vũ Phỉ nhìn chằm chằm Đóa Đóa, giống như đang giao tiếp với nó qua ánh mắt, hiện tại con chỉ có thể gật đầu, không cho phép lắc đầu.
Đóa Đóa không nói được nhưng nó rất thông minh, nó đã hiểu ý của mẹ, nếu nó lắc đầu thì sẽ làm mẹ buồn, nhưng nếu nó gật đầu thì dì sẽ bị oan, Đóa Đóa cũng sẽ không vui.
“Đóa Đóa, con không cần phải sợ cô ta, chỉ cần con gật đầu nói cho mẹ biết cô ta có làm gì con hay không thôi, mọi người đều sẽ giúp Đóa Đóa lấy lại công bằng, có được không?” Giang Vũ Phỉ ám chỉ.
Đóa Đóa chỉ là một cô gái nhỏ, nó chịu không nổi dưới áp lực của mẹ, nó gật đầu.
Cái gật đầu của Đóa Đóa đã gán ghép hết tội lỗi lên đầu Giang Ý Mạn, cô trở thành một người phụ nữ xấu xa, dã tâm thâm độc ngay cả trẻ nhỏ cũng không tha.
"Đóa Đóa, con..." Giang Ý Mạn không tin nổi.
Nhưng cô ấy không nói gì nữa, bởi vì cô hiểu Đóa Đóa, biết nó đang suy nghĩ cái gì, Giang Ý Mạn không muốn làm Đóa Đóa buồn, cô mong rằng nó sẽ luôn cảm thấy vui vẻ.
"Ba, mẹ, mọi người đều nghe thấy chưa? Giang Ý Mạn còn dám bắt nạt cả Đóa Đóa cơ đấy.
Còn cả vụ hợp đồng TM kia nữa, con đã nói rồi, tại sao em ấy có thể lấy được hợp đồng một cách dễ dàng như vậy chứ? Chắc chắn là đã dùng thủ đoạn bỉ ổi nào đó!"
“Mọi người vào hết phòng khách cho tôi.
Tối nay nhất định phải làm cho ra lẽ chuyện này.” Sắc mặt Giang Chí Quốc nặng nề.
Ông là người chính trực, cả cuộc đời đều làm chuyện ngay thẳng, vậy mà con gái của ông lại là người vì mục đích mà không từ thủ đoạn, hừ, làm ông ấy tức chết mất.
Tất cả khách khứa đều đã được mời rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại vài người, ngay cả người hầu cũng đều phải chờ bên ngoài