Diệp Hiểu Quân người là đi cùng Lục Tĩnh Sanh, nhưng tâm tư không có nơi này, Lục Tĩnh Sanh có thể nhìn ra được, nàng muốn nói tiếp gì đó nhưng rồi cũng không có mở lời, bầu không khí hạ xuống, chắc chắn là nàng có tâm sự.
Trong lòng Diệp Hiểu Quân giống như ẩn giấu rất nhiều sự việc, hành vi ngẫu nhiên kỳ quái, nhưng nàng đã từng nói qua: "Tôi chỉ chịu trách nhiệm nói, em đừng hỏi tôi vì sao, do đâu mà biết được. Em chỉ cần tin tưởng, tôi hoàn toàn không có ý định hại em."
Cho nên, mặc dù có nhiều hơn nữa những thứ Lục Tĩnh Sanh không thể giải thích vì sao thậm chí trong nội tâm có một chút sợ hãi, Lục Tĩnh Sanh cũng vẫn luôn lựa chọn tin tưởng nàng.
Mặc dù cô cảm thấy Diệp Hiểu Quân thật nên cần cùng Phong Quân Hân tư vấn một chút.
Chuyện này cô có cùng Diệp Hiểu Quân đề cập qua, bị đối phương kịch liệt chối bỏ, không muốn có cãi lộn cho nên cô lựa chọn không nhắc đến việc này nữa.
Không đề cập tới không có nghĩa là có thể quên đi. Vui vẻ qua đi chắc chắn sẽ có những lúc như vậy, trong nháy mắt làm cho Lục Tĩnh Sanh nhớ tới loạn mã nửa đêm kia, làm cho cô cũng trở nên tâm sự nặng nề.
Nữ chính [Chim di trú] tập trung vào Đồng Ấu Ninh rồi, chuyện này xem như Đồng Ấu Ninh sẽ kiên trì sắp xếp tốt.
Đối với Đồng Ấu Ninh từ trước đến nay thật không còn cách nào khác, mặc kệ với tư cách là người đại diện cho nàng, dù có phải thức đêm chế tác, lên lịch trình gì đó, chỉ cần Đồng nhất tỷ nói một câu, cấp cao Hoàn Cầu liền ủng hộ, cô nào có lập trường gì mà lắm miệng? Nếu không phải sau lưng còn khoản nợ, hài tử còn nhỏ, tiền phòng còn có vài chục năm nữa, cô sớm chịu không được đi ăn máng khác rồi.
Hoàn Cầu cấp cao sủng Đồng Ấu Ninh như vậy là có nguyên nhân, Đồng Ấu Ninh đặc biệt biết làm người, cùng cấp cao là quan hệ sủng lẫn nhau. Người đại diện trước kia của Đồng Ấu Ninh là tiền nhiệm của nàng, cũng chính là một nhân vật từ Hoàn Cầu, lúc tạm rời cương vị công tác muốn đem Đồng Ấu Ninh cùng nhau mang đi, Đồng Ấu Ninh không có đáp ứng. Lúc ấy hai người tình cảm lưu luyến toàn bộ công ty cũng biết, Đồng Ấu Ninh đặc biệt rộng thoáng, mặc kệ người khác nói như thế nào, nàng hài lòng cùng ai thì cũng sẽ bên người đó. Vị người đại diện kia ban đầu cũng chỉ là lính mới của Hoàn Cầu, cùng với Đồng Ấu Ninh về sau nhanh chóng bò lên, Hoàn Cầu cũng cho Đồng Ấu Ninh mặt mũi, một mực luôn đề bạt hắn. Có thể ở nghiệp giới có chút danh khí, tài nguyên càng ngày càng tốt, không thể không nói là hắn bám lấy ánh sáng Đồng Ấu Ninh. Khi sự nghiệp hắn càng ngày càng ổn định về sau liền muốn tự mình làm, thuận tiện đem Đồng Ấu Ninh đào đi, gà đẻ trứng vàng giúp hắn.
Trước lúc hắn rời đi đối xử với Đồng Ấu Ninh đặc biệt tốt, Đồng Ấu Ninh cũng phản hồi hắn thật tốt đẹp, làm hắn cho rằng nắm chắc thắng lợi trong tay, ai ngờ vào phút cuối cuối Đồng Ấu Ninh lựa chọn ở lại Hoàn Cầu.
"Người vong ân phụ nghĩa không thể...nhất giao." Lúc ấy Đồng Ấu Ninh liền đối với Lục Tĩnh Sanh mắng, "Rồi hãy nói, hắn tự cho rằng bản thân mình đào được mỏ vàng bự sao? Đàn ông trên toàn thế giới có góp chung vào một chỗ cũng không nhất định đáng tin cậy so với Hoàn Cầu."
Như vậy, Đồng Ấu Ninh được Hoàn Cầu toàn lực nâng, quay hình bộ [Đại Minh cung], leo lên đỉnh phong sự nghiệp.
Người kia thời gian tiến vào Hoàn Cầu muộn hơn so với Đồng Ấu Ninh, nhất định ở mọi phương diện bị Đồng Ấu Ninh nghiền ép.
Người đại diện liều, dù sao cũng chỉ là một nghệ sĩ, chỉ cần cấp cao gật đầu, hắn để lại bàn tay. Hắn còn trông chờ Đồng Ấu Ninh có thể hồng thêm vài năm, cho dù là không đỏ lên cũng không phải là lỗi của hắn.
Giang Nhất đối với nhân vật nữ chính này đặc biệt đặc biệt không hài lòng, theo hắn: nữ nhân xinh đẹp đều là kết quả lăng xê mà thành, không có bản lĩnh thật sự gì. Nếu bàn về hành động thì xấu nữ tương đối khá.
Diệp Hiểu Quân rất ngạc nhiên cái lý luận này của hắn, hướng hắn thỉnh giáo.
"Cô muốn biết, con người tại sao phải tư duy? Cô mà từ khi sinh ra tới khi lớn lên một đường thuận buồm xuôi gió cô sẽ phải tư duy sao? Sẽ không. Coi như là tư duy cũng chỉ có thể suy nghĩ vấn đề một cách nông cạn. Thúc đẩy phát triển tư duy chính là cái gì? Nghèo khó! Thành kiến! Khuất nhục! Tai nạn! Cô nhìn từ xưa đến nay nhiều đại văn hào như vậy có tốt hay không? Không tốt! Thậm chí mãi cho đến chết đều nghèo rớt mùng tơi, nhưng danh tiếng bọn họ vẫn lưu truyền thiên thu muôn đời. Diễn viên cũng giống như vậy đấy, từ nhỏ là nữ nhân xinh đẹp các nàng cũng sẽ không hiểu sinh hoạt gian khổ, chỉ có xấu nữ mới là thật nếm qua đắng chát nhân gian, mới hiểu được sinh hoạt, mới có thể diễn ra!"
Giang Nhất này nói chuyện không kiêng nể, rất nhiều người trong tổ kịch cũng không ưa thích hắn, bất quá Diệp Hiểu Quân cảm thấy hắn nói chuyện khó nghe, nhưng cẩn thận suy nghĩ cũng không phải không có đạo lý. Chẳng qua là ở vấn đề Đồng Ấu Ninh hắn là thực thành kiến rồi.
"Như thế nào, sợ tôi không có khả năng diễn xuất?"
Vì để có thể phù hợp nhất với nhân vật nữ lính đánh thuê trong [Chim di trú], một tuần trước Đồng Ấu Ninh đã bắt đầu ngâm mình ở phòng tập thể hình.
Giang Nhất cảm thấy nàng quá mềm yếu, vô luận từ tướng mạo hay là hình thể mà nói đều quá yếu ớt. Đầu tiên cần da rám đen một chút, tiếp theo cánh tay cần lộ ra được đường cong (Cơ tay), rắn chắc nhìn đẹp mắt, nhưng cũng không thể giống nam nhân, quá thô kệch.
Đạo diễn nói cái gì Đồng Ấu Ninh làm cái đó, chưa bao giờ nhiều lời một câu. Nhưng cái luận điệu "Xấu nữ mới hiểu nhân sinh" của Giang Nhất thật sự làm cho nàng mở rộng tầm mắt: "Tôi còn tưởng rằng trên đời này những người đối với nữ nhân xinh đẹp mang theo cừu hận sâu sắc mới là người hiểu nhân sinh, không nghĩ tới một đại thúc trung niên cũng có ý tứ nói ra những lời này." Đồng Ấu Ninh được huấn luyện viên ngăn đỡ bên cạnh làm động tác kéo duỗi về sau, "Cái này cùng luận điệu 'Quán nhỏ sập xệ bên đường mới có thể nấu ra được mỹ vị nhân gian, còn khách sạn năm sao nhìn sao cũng là lừa người' không có gì khác biệt a."
Diệp Hiểu Quân ngồi ở trên xe đạp, đạp đạp, hai tay đưa ra sau lưng nắm, nhoáng từng cái co người: "Giang Nhất này... Đồng tiểu thư không cần quá để ý hắn, trên phim trường hắn còn có thể sẽ nổi điên, cô cũng tha thứ cho hắn đi."
Đồng Ấu Ninh cười, lấy ra khăn mặt lau mồ hôi: "Tại phim trường đạo diễn trực tiếp cầm kiếm đạo cụ muốn đem diễn viên NG hơn ba mươi lần hay là nói sai lời kịch đâm chết tại chỗ tôi đều ở chung qua, không có gì, hơn nữa đây là phim của Tĩnh Sanh, tôi tất nhiên sẽ toàn lực ứng phó."
Diệp Hiểu Quân từ trên xe đi xuống: "Vậy, khổ cực rồi."
"Ơ, Diệp tiểu thư cũng ở đây?"
Đang nói chuyện, Hứa Ảnh Thiên đã đến.
"Xin chào." Diệp Hiểu Quân hướng nàng chào hỏi, ý thức được chính mình nên nhanh rời đi, "Vừa vặn đi ngang qua, đi lên cùng Đồng tiểu thư nhờ chút chuyện về vai diễn. Cái kia, không có gì chuyện khác tôi đi trước."
"Tôi đưa đi cô xuống lầu."
"Không cần, tự tôi đi được, mọi người cứ làm việc đi."
Đồng Ấu Ninh đi đến bên ngoài phòng tập thể thao, nhìn Diệp Hiểu Quân xuống lầu lấy xe: "Trên đường cẩn thận, về đến nhà nhắn tin báo một tiếng."
Diệp Hiểu Quân quay đầu lại: "Tốt."
Đi trở vào phòng tập thể thao, huấn luyện viên tư nhân cũng thức thời mà rời đi, phòng tập thể hình to như vậy cũng chỉ có Hứa Ảnh Thiên đứng ở đằng kia chơi nâng tạ tay: "Nặng như vậy, cô còn luyện cái đồ chơi này? Quay cái điện ảnh còn cần cô phải súng thật đạn thật luyện cơ bắp, nguyên lai điện ảnh tích cực như vậy à."
Đồng Ấu Ninh bước chậm đi đến: "Như thế nào, hôm nay rảnh như vậy sao, không cần ở bệnh viện chiếu cố đám bệnh nhân?"
Hứa Ảnh Thiên đem tạ tay buông xuống: "Keo kiệt. Còn ôm thù sao? Lần trước chơi mạt chược tôi tạm thời rời đi, chuyện này cô vẫn một mực nhớ kỹ, đang chờ cơ hội trả đũa sao?"
Đồng Ấu Ninh không nói lời nào, hướng phòng tắm mà đi.
"Này này, tôi phải bỏ hai ngày nghỉ mới xin được đổi ca hôm nay đấy". Hứa Ảnh Thiên đẩy mắt kính, đi theo nàng.
Ngọn đèn dọc hành lang thông tới phòng tắm có chút tối, hai mặt tường dán đầy áp-phích Đồng Ấu Ninh diễn chính vài bộ điện ảnh.
Cô nương này thật tự kỷ. Hứa Ảnh Thiên nghĩ, trong nhà đi chỗ nào cũng có thể gặp gương mặt nàng, phòng ngủ lại càng không cần phải nói, một bộ ảnh chụp trắng đen treo ở đầu giường, hướng trên giường nằm, một mảnh đông nghịt hiện ra trước mắt, tựa như quỷ áp giường.
Đồng Ấu Ninh vừa đi vừa cởi, đi đến trước cửa phòng tắm, "BA~" một tiếng mở đèn lên, ánh sáng chói chiếu lên da dẻ của nàng, nàng quay đầu ghé đến, khóe miệng từ từ nổi lên vẻ mỉm cười.
Nước ấm phun, trong phòng tắm sương mịt mờ.
Hứa Ảnh Thiên ôm Đồng Ấu Ninh đứng ở dưới vòi hoa sen, quần áo ướt đẫm.
Nước chảy từ đỉnh đầu nàng đổ xuống, có chút tà ác chảy qua chóp mũi.
Trên tròng kính tất cả đều là bọt nước, Đồng Ấu Ninh giúp nàng gỡ xuống, đặt tới một bên.
Con mắt dài nhỏ của Hứa Ảnh Thiên nhìn chằm chằm vào Đồng Ấu Ninh, hai tay vòng ôm eo của nàng, thân thể dán tại cùng nhau.
"Ngày đó tôi rời đi... Rất áy náy." Hứa Ảnh Thiên tại bên tai nàng nói, "Tôi không biết đối đãi người yêu như thế nào là tốt, nhưng tôi biết rõ như thế nào đối với một người tốt."
Đồng Ấu Ninh dừng ở nàng, đầu ngón tay đan vào bên trong tóc của nàng, bới ra sau, đem khuôn mặt thanh tú của nàng toàn bộ hiển lộ ra.
"Chị làm được rất tốt. Ví dụ như hiện tại, ở đây..."
...
Hôm nay Lục Tĩnh Sanh cùng người bên tài chính Mậu Tường cùng nhau ăn cơm, Diệp Hiểu Quân không muốn đi, Lục Tĩnh Sanh cũng không có miễn cưỡng nàng, mang theo Sài Trăn, Tương