Tổ kịch tìm đến địa phương đã xác định trước, mọi người hỗ trợ sắp xếp địa điểm quay hình, mãi cho đến giữa trưa khi ánh mặt trời dồi dào nhất, hiệu quả chiếu sáng tốt nhất mới chính thức quay diễn.
Nhiệt lượng tuy rất mạnh, nhưng đặt mình trong thời tiết mưa rừng vẫn có cảm giác mát từng cơn. Rừng cây cao lớn lá rộng đem ánh mặt trời che đi không ít, gió mát từ giữa kẽ lá thổi tới, đám mồ hôi do phơi nắng rịn ra cũng lập tức bị gió lạnh thổi tới làm mát, một lạnh một nóng cực dễ dàng sinh bệnh.
Dưới gốc cây Dong cao tới hơn ba mươi thước, Đồng Ấu Ninh vừa bổ trang vừa cùng nhân vật nam chính – Lương Hạo nghiêm túc thảo luận về cảnh đối diễn sắp tới. Trên cành cây Dong mọc xuống vô số rễ khí, những cái rễ này thẳng đứng chọc vào bên trong thổ nhưỡng, giống như là từng gốc cây nhỏ. Mặt trên thân, cành cũng xen lẫn chi chít mọc cùng một chỗ, dàn thành mạng lưới đông đúc, chỉ một gốc cây Dong mà tựa như một rừng cây.
Quay phim thật vất vả mới tìm được góc độ tốt nhất, ra hiệu "ok".
Đồng Ấu Ninh đem áo khoác bỏ đi chỉ mặc một bộ quần áo bó sát hở sau lưng, đoạn thời gian này thật không có phí công luyện tập, đường cong cơ bắp đặc biệt xinh đẹp, cho dù là hóa trang cần trát thêm bùn hay là máu, thì vẫn trước nhìn rất đẹp.
Phó đạo diễn bắt đầu chọn điểm quay, chỉ để lại nhân viên công tác cần thiết, Lục Tĩnh Sanh cùng Diệp Hiểu Quân ở lại, không ai nhận ra Hứa Ảnh Thiên, phó đạo diễn nhìn nàng lạ mặt, dừng một chút đề ra nghi vấn, Hứa Ảnh Thiên có miệng khó trả lời, chẳng lẽ còn có thể cùng phó đạo diễn ra tủ? Tự dưng theo người tới bên ngoài, may mắn Lục Tĩnh Sanh nhớ tới nàng quay lại tìm nàng, lúc này mới kéo lại.
"Bác sĩ Hứa chị ở cạnh tôi, đừng chạy khắp nơi."
Hứa Ảnh Thiên không lên tiếng, bình tĩnh có chút kỳ quái, Lục Tĩnh Sanh lúc này mới truy vấn một câu: "Chị nhất định phải nhìn sao?"
Hứa Ảnh Thiên hai tay ôm ở trước người, trên kính mắt hiện lên ánh sáng nhàn nhạt chuyên nghiệp: "Nhìn a, vì sao không nhìn. Tôi đối với ngành sản xuất điện ảnh không hiểu rõ lắm, mượn cơ hội này tìm hiểu đôi chút cũng tốt. Thêm nữa, bình thường tôi đối với điện ảnh đều không cảm thấy hứng thú, không nghĩ tới là diễn như thế này, từng đoạn quay một, không theo như trình tự câu chuyện mà tiến hành a?"
"Đúng, căn cứ vào tình huống nhân lực, phân cảnh mà lên kế hoạch tập trung quay hình những phân cảnh giống nhau luôn, lúc sau hậu kỳ cắt nối biên tập thành tổ hợp tình tiết trôi chảy."
"Nghe nói còn có cảnh bắn nhau, bạo phá? Đều là làm thật?"
"Đúng vậy a, là thực, bạo phá cũng là thật."
Hứa Ảnh Thiên biến sắc.
"Bên trong súng chỉ có hỏa dược, không có vỏ đạn. Khi bạo phá liền tương đối nguy hiểm, diễn viên phải kết nối và giao tiếp đầy đủ với người bạo phá, đứng đúng vị trí chỉ định mới không có nguy hiểm."
"Vạn nhất chưa kịp chạy? Sẽ bị thương sao?"
"Có khả năng, cho nên bảo hiểm điện ảnh tương đối cao, đặc biệt lần này còn là mời được Đồng Ấu Ninh – diễn viên có giá trị con người cao tới diễn, thân là lão bản thật có áp lực, phải để ý thật kỹ à."
"Không thể dùng hiệu ứng đặc biệt sao?"
"Chị nói bạo phá? Bạo phá dùng hiệu ứng đặc biệt quá là đốt tiền rồi, tiện nghi lại rất giả, trên cơ bản không ai sẽ dùng hiệu ứng đặc biệt bạo phá. Bắn nhau trong khả năng, nhưng là đại bộ phận cần diễn viên tự mình hoàn thành."
Hứa Ảnh Thiên trước kia luôn cảm thấy những minh tinh này kiếm tiền cũng là quá dễ dàng, mò mẫm rống vài tiếng, ở trước màn ảnh già mồm mà nói chuyện yêu đương hoặc là chảy hai giọt nước mắt là có thể có tiếng vỗ tay hay thét lớn, một nước tiểu hài tử cùng phía sau bỏ tiền, tính tiền, nhẹ nhàng dễ dàng. Chỉ cần lớn lên tốt, ông trời thưởng cơm ăn.
Cho nên ngay từ đầu lúc gặp Đồng Ấu Ninh bị thương tại bệnh viện, hay khi phát hiện nàng trở thành hàng xóm, đối với nàng đều có thành kiến, chẳng qua là vì trách nhiệm của người bác sĩ mà chiếu cố nàng.
Không nghĩ tới diễn viên khổ cực như vậy, còn có nguy hiểm.
Nhưng mà, Đồng Ấu Ninh – con người này rất thú vị, vượt qua cùng nhau càng cảm thấy nàng khó hiểu, thế giới nội tâm của nàng so với bề ngoài xinh đẹp của nàng có sự khác biệt cùng lực hấp dẫn thật lớn.
Chính thức quay diễn.
Thư kí trường quay cầm lấy bản ghi chép trường quay, ghi: "Cảnh quay đầu tiên – Chim di trú, lần quay thứ nhất!"
Camera yên tĩnh mà bắt màn ảnh.
Từ trên tán cây có người nhảy lên, Đồng Ấu Ninh bay lùi xuống tới, sau lưng treo dây thép, thanh âm ngã trên mặt đất rất lớn.
Trong lòng Hứa Ảnh Thiên như bị nắm chặt, Lục Tĩnh Sanh trấn an nàng: "Chớ khẩn trương, treo dây tốt rồi, hơn nữa phía dưới có kê miếng lót, nghe tiếng động lớn nhưng người không có việc gì."
Đồng Ấu Ninh đứng lên lập tức bỏ chạy, Lương Hạo xông lên một chút níu lại nàng, đem nàng áp đảo trên mặt đất.
"Cô không muốn sống nữa ư!" Lương Hạo hô to.
Giang Nhất: "Rất tốt, lại đến một lần."
Một tiếng rống này của Lương Hạo, cả khuôn mặt đều rống đỏ lên, đạo diễn lên tiếng cut, hắn lập tức chuyển đổi từ bộ dạng cường thế vừa rồi quay về khuôn mặt tươi cười, rất cung kính kéo Đồng Ấu Ninh đứng dậy: "Không sao chứ, tôi sẽ không quá dùng sức?"
Đồng Ấu Ninh cười: "Không cần lo lắng, anh hãy theo tiết tấu chính mình đến là được."
Tiếp theo diễn, Đồng Ấu Ninh nhấc chân hướng đỉnh đầu Lương Hạo quét, Lương Hạo chế trụ đầu gối của nàng áp trở về, hai người lấy tốc độ giống như ánh sáng đánh nhau mấy hiệp thật đúng là giống có chuyện vậy, Đồng Ấu Ninh một quyền nện ở trên mặt Lương Hạo, Hứa Ảnh Thiên nhìn mà còn đau.
"Không có thực đánh tới, hai người phối hợp nên hiệu quả nhìn như thế." Lục Tĩnh Sanh toàn bộ hành trình đều giảng giải, "Không cần lo lắng về nhà phát sinh chuyện bạo lực gia đình đầu."
Hứa Ảnh Thiên đẩy mắt kính, thật không dám nói, nàng thật là có điểm bị hù dọa rồi.
Giang Nhất đối với màn đánh nhau này có chút bất mãn, cảm thấy đánh không đủ đẹp, động tác Đồng Ấu Ninh độ mạnh yếu không đủ, mang theo chỉ đạo võ thuật tự mình tiến lên cùng bọn họ nói chuyện một phen, lại quay lần hai, thông qua.
Rút cuộc đi vào tiết mục cuối cùng.
Lương Hạo lui đi ra, Đồng Ấu Ninh cùng với thợ trang điểm đi đến trong rừng, trợ lý nàng còn bay lên hướng trên người nàng điên cuồng phun vài lần thuốc chống côn trùng.
Đồng Ấu Ninh cởi quần áo bó sát (áo chẽn), trong lòng Hứa Ảnh Thiên "Đông" một chút giống như bị ai gõ phải, xương quai xanh xinh đẹp cùng bờ vai Đồng Ấu Ninh đều lộ ra bên ngoài, một mảnh lá chuối tây vừa dày vừa nặng ngăn tại trước người nàng, hai chân thon dài cũng bại lộ ra bên ngoài.
Thực cởi ra?
Quay phim đi qua, so sánh qua lại, để lại tiểu đệ lấy sáng không ngừng điều chỉnh góc độ. Phó đạo diễn ở bên tai Đồng Ấu Ninh căn dặn lời kịch chút nữa cần nói, yêu cầu nàng phải nhớ kỹ, Đồng Ấu Ninh lặp lại theo, thợ trang điểm thì vội vàng bổ trang.
Tuy nói chọn điểm quay, nhưng hiện trường tối thiểu còn có hơn mười người đang bận rộn, Đồng Ấu Ninh cứ như vậy đứng ở chính giữa nơi này, mặt không thay đổi lặp lại lời kịch.
Giang Nhất gọi quay diễn, ghi chép tại trường quay bay nhanh đánh nhịp rồi rời khỏi, Đồng Ấu Ninh từ từ từ sau lá chuối tây hiện thân, Lương Hạo hỏi nàng rút cuộc là người nào, Đồng Ấu Ninh không có trả lời, ngược lại nở nụ cười, vung tay lên đem lá chuối tây vung ra.
Tâm Hứa Ảnh Thiên lại nhấc lên, kết quả bên trong Đồng Ấu Ninh mặc áo ngực màu đen tiểu quần đùi hướng Lương Hạo bên này đi tới, Lương Hạo cầm súng đối nàng, nàng cũng không một tia sợ hãi nào, một bên áp dần tới một bên nhớ lời kịch khó đọc.
"Cái gì a." Hơi thở Hứa Ảnh Thiên âm thầm chậm lại, "Bên trong mặc như này."
Lục Tĩnh Sanh kinh ngạc nhìn nàng: "Bằng không thì sao... Cần lấy cận cảnh, trở về cắt bỏ bóng lưng thành không mặc gì, tựa tựa như vậy."
"Tôi còn tưởng rằng, khục, không phải nói đều diễn thật sao?"
"Ý chị nói, thật làm cho Ấu Ninh cởi hết? Chị cam lòng?"
Hứa Ảnh Thiên đưa tay đẩy mắt kính, bàn tay không có buông, khuôn mặt giống như có chút hồng: "Tôi đi một chút."
Lục Tĩnh Sanh đặc biệt nghĩ nghĩ mà cười, đang muốn cùng Diệp Hiểu Quân mắng bác sĩ Hứa nhìn qua tính tình đại, không nghĩ tới ngoài ý muốn rất thanh thuần —— Diệp Hiểu Quân lại chăm chú nhìn chăm chú vào Đồng Ấu Ninh cùng Lương Hạo.
Không có tìm nhầm Đồng Ấu Ninh, rất xuất sắc, không, vô cùng xuất sắc, cùng tâm lý mong muốn giống như đúc, thậm chí càng tốt hơn. Nàng là như thế nào nắm giữ nội tâm nhân vật? Lần trước lúc quay [Vân Đoan] cũng giống vậy, giống như đem nhân vật bên trong kịch bản kia nuốt vào, linh hồn cắm rễ trong lòng, hiển nhiên biến thành người kia.
"Hiểu Quân?" Lục Tĩnh Sanh thấy ánh mắt nàng đăm đăm, nhẹ giọng gọi nàng.
Diệp Hiểu Quân giữ chặt cánh tay Lục Tĩnh Sanh: "Đồng tiểu thư thật sự rất tuyệt."
"... Chị nói là hành động sao?"
"Đúng, vượt qua dự kiến của tôi, nàng thật sự rất tuyệt, tốt ngoài dự kiến."
"Đúng vậy a, bằng không tại sao là diễn viên trẻ tuổi nhất giành được giải thưởng Kim Đồng đây." Lục Tĩnh Sanh cười cười, thấy ánh mắt Diệp Hiểu Quân còn chiếu sáng rạng rỡ như là phát hiện bảo vật trân quý.
Lục Tĩnh Sanh bĩu môi —— chị cũng không có khen ngợi tôi nhiều như vậy, hừ.
Giang Nhất đối với biểu