Mã Kiện đi theo Lục Tĩnh Sanh cũng đã được mấy tháng, Lục Tĩnh Sanh làm việc quả quyết mục tính rõ ràng, không có một chút tư thái không tưởng, phải vô cùng cụ thể, đây là điểm mà Mã Kiện yêu thích nhất đối với vị nữ lão bản trẻ tuổi này của hắn.
Chuyện tình về Lục Tĩnh Sanh cùng Diệp Hiểu Quân, hắn có nghe nói qua một ít, cũng không cảm thấy kinh ngạc, dù sao trong hội này người tính hướng khác hẳn so với thường nhân cũng không ít, số ít người leo lên được đỉnh nhọn của Kim Tự Tháp sẽ có mấy ai có hứng thú kết hôn sinh con đâu. Hai người bọn họ một ghi kịch bản một chế tác, phối hợp tương đối ăn ý, theo thời gian mấy năm liền đem Bác Triển tiến tới vị trí đầu rồng trong nghiệp giới. Mã Kiện mặc dù không cùng Diệp Hiểu Quân có tiếp xúc qua, nhưng hắn cảm thấy nàng cùng Lục Tĩnh Sanh cũng là một loại người. Không phải người một nhà không tiến cùng một cửa.
"Diệp trưởng phòng a, thế nhưng chính là dầu muối không vào, đặc biệt có lý tưởng có khát vọng riêng. So cùng Lục tổng chính là hai loại hình hoàn toàn khác." Đồng sự cùng bộ phận nhà làm phim nhìn hắn kinh ngạc, nhìn có chút hả hê nói, "Người ta tương lai là phải đạt được giải thưởng Oscar dành cho nghệ thuật gia, Mã tổng ngài đi tìm nàng đề nghị nàng làm như vậy chính là ngài không đúng."
Mã Kiện kinh ngạc: "Nếu như vậy hai người đi như thế nào đến cùng đi?"
"... Ngài quản gì người ta đây."
Chuyện này Diệp Hiểu Quân không nói cho Lục Tĩnh Sanh, cô biết chắc không có quan hệ gì với Lục Tĩnh Sanh, cho dù là Lục Tĩnh Sanh để cô trong lòng nhưng có chuyện cũng sẽ không, đều tận lực tôn trọng đối phương.
Diệp Hiểu Quân đem việc này ném tới sau đầu, mở ra laptop, những bút ký linh cảm tràn đầy tựa như bãi tha ma lộn xộn, làm cho cô không có chút cảm giác sáng tác nào.
Cô có thể không quan tâm mình lại một lần nữa lỡ mất dịp tốt để giành giải thưởng Kim Đồng, nhưng cô không thể không quan tâm tới giá trị tồn tại của chính mình ở nơi đây. Kịch bản của cô cứu vãn rất nhiều sự việc cũng cứu vãn được rất nhiều người, thế nhưng ở trong chỗ sâu nhất trong lòng cô biết rõ những thứ cô ghi kia đều chệch hướng so với ước nguyện ban đầu của mình. Cô đã từng vô cùng xem thường tác phẩm thương mại, vì nịnh nọt người xem mà ghi ra loại kịch bản trừ đi tiền thì còn có giá trị nào nữa?
Nhưng lại là tác phẩm tiêu biểu của cô đây? Vì cứu vãn khó xử của Bác Triển cô viết ra tác phẩm, thứ này cũng chỉ là xuất phát từ buôn bán.
Cơn gió Lý tưởng đã mất phương hướng tại trong sương mù dày đặc, không nhìn ra manh mối.
"Vậy cô có thử cùng Tĩnh Sanh đề cập về những ý nghĩ của cô không? Về lý tưởng của cô cùng sự hoang mang hiện nay của chính mình."
Bên trong phòng Tư vấn tâm lý Phong Quân Hân, Phong Quân Hân đơn giản rót cho vị khách của nàng chén nước, rót nước mục đích đơn thuần chỉ vì giải khát, nàng không muốn những loại đồ uống khác làm ảnh hưởng tới tâm tình của Diệp Hiểu Quân, càng ảnh hưởng tới phán đoán của nàng.
"Tôi cảm thấy được không cần phải nói, trên thực tế cũng không phải chưa nói qua." Diệp Hiểu Quân ngồi ở trên ghế sofa mềm mại, sắc điệu nơi này như trước làm nàng dễ chịu, Phong Quân Hân ấm áp càng giống như là người nhà của nàng. mỗi câu Phong Quân Hân nói đều là quan tâm, đều là dẫn đạo Diệp Hiểu Quân nói ra ý nghĩ chân thật nhất của chính mình, "Thế nhưng là dù có nói ra thì sự tình cũng sẽ không đạt được giải quyết, ngược lại mang đến cho nhau một cây đao —— vũ khí làm tổn thương đối phương cùng đường lùi. Tôi cùng Tĩnh Sanh cũng không phải loại người nước chảy bèo trôi, nhân sinh sống tới năm ba mươi mới gặp nhau, muốn cải biến cũng không phải chuyện đơn giản như vậy..."
"Cái kia..." Phong Quân Hân hỏi, "Đem hai người khác biệt như vậy kết hợp cùng một chỗ chính là cái gì đây?"
Diệp Hiểu Quân trầm mặc một lát, nói: "Là yêu a, chúng tôi yêu đối phương."
Phong Quân Hân mỉm cười: "Đúng vậy, hai người là yêu đương, mà không phải là chinh phục lẫn nhau. Hai người đúng là không giống nhau, tính cách khác biệt, giá trị quan khác biệt, tác phong làm việc khác biệt, tất cả đều rất bình thường, hai người là cá thể độc nhất vô nhị, không phải sao? Còn có, so với chuyện này thì nó không phải rất đương nhiên sao? Hai người không phải là quan hệ đối thủ, mà là muốn dắt tay nhau cùng bầu bạn tiến lên phía trước."
Phong Quân Hân nói nơi hai người đang ngồi tâm sự là phòng khách, trang hoàng rất có phong cách gia đình chính thống, cách đình viện chỉ bằng một cửa sổ sát đất. Nhìn ra ngoài có một con cún, tướng mạo như chó săn chậm rãi bước đi trong sân, đi được hai bước liền nằm xuống. Nó nhìn qua tuổi già sức yếu, đối với bất cứ chuyện gì đều không quá cảm thấy hứng thú.
"Nó gọi Steve, tuổi tác có chút lớn rồi." Phong Quân Hân giải thích về sự việc mà Diệp Hiểu Quân đang chú ý.
"Không cho nó vào nhà sao? Bên ngoài lạnh như vậy." Diệp Hiểu Quân có chút bận tâm về thể trạng yếu ớt của Steve không thể thích ứng với trời tuyết tháng mười hai.
"Cửa không khóa, nó muốn vào sẽ tự đi qua cửa riêng của mình, nơi này là nhà của nó." Phong Quân Hân nói.
Diệp Hiểu Quân phát hiện mình cuối cùng có dự thiết một việc, ví dụ như Steve không vào nhà là vì bị ngăn cản, ví dụ như giá trị quan giống nhau mới có thể làm bạn cả đời. Trên thực tế rất nhiều quan hệ mang tính bổ sung đi được lâu dài.
"Thế giới này có rất nhiều loại khả năng, Hiểu Quân, hãy nếm thử, sau đó dùng trải nghiệm của chính mình tổng kết ra đáp án thật sự, cô sẽ phát hiện rất nhiều chuyện cũng không khó."
Lúc từ phòng làm việc Phong Quân Hân đi ra, Diệp Hiểu Quân thật dài mà thở phào một cái.
"Tùy thời hoan nghênh cô tìm đến tôi tâm sự." Phong Quân Hân đứng ở cửa ra vào, áo lông màu xám cổ cao, bên ngoài phủ lấy một kiện áo khoác nhung dài thân, cùng khăn quàng cổ màu sắc và hoa văn tươi đẹp, tùy ý vòng tại trên cổ, phối hợp với nụ cười mỉm, giống như chồi non đầu xuân vươn lên sau lớp tuyết phủ trên cành.
Tuổi tác của Phong Quân Hân tựa hồ so với nàng lớn hơn... nhưng một điểm cũng nhìn không ra, nói nàng mới đầu hai có lẽ không ai phản đối.
Trở lại trong xe, không khí lạnh như băng làm cho nàng rùng mình một cái, lúc mở ra hơi ấm điện thoại Lục Tĩnh Sanh đánh tới.
"Chị ở đâu? Em nghĩ chị trong công ty."
"Chị..." Diệp Hiểu Quân dừng một chút nói, "Chị tìm đến Phong tiểu thư tâm sự, mới từ phòng công tác của nàng đi ra."
"Phong Quân Hân?" Lục Tĩnh Sanh hỏi.
"Đúng."
"Ân..." Lục Tĩnh Sanh phát ra giọng mũi thật dài, rất khẽ, tựa như thanh âm không khí lưu động, Diệp Hiểu Quân biết rõ lúc nàng phát ra cái thanh âm này khẳng định đang tự hỏi, thậm chí có thể trong đầu tưởng tượng được biểu lộ của nàng lúc này.
"Hơn năm giờ, em cũng vừa xử lý xong công việc, đêm nay có muốn ra ngoài ăn không, cho chị giảm bớt vất vả."
"Nguyên lai là chán ăn cơm chị làm... Được rồi, vậy chúng ta ăn ở bên ngoài đi, em muốn đi ăn chỗ nào?"
Lục Tĩnh Sanh tranh thủ thời gian giải thích: "Không phải thế, em vô cùng thích ăn, chẳng qua là đau lòng chị, không muốn chị mỗi ngày đã làm việc mệt mỏi như vậy buổi tối trở về còn phải ngâm mình ở trong phòng bếp."
"Có em ở đây, chị đâu còn mệt mỏi."
"Được rồi liền quyết định như vậy đi, chị đói bụng, tranh thủ xuất phát đi."
Hai người hẹn nhau gặp mặt tại Hana, món ăn yêu thích đã được đặt trước. Đồ biển thịt nguội sắp sẵn lên bàn, cá ngừ ca-li tươi ngon nạm dính xì-dầu, lại được rưới thêm một chút mù-tạc, mới cắn một miếng, đã kích thích tới nghiền. Cùng chất lỏng màu mỡ kiêu ngạo, thật là dạng hưởng thụ không gì sánh bằng.
Diệp Hiểu Quân cảm thán: "Khó trách em thích đi ra ngoài ăn, thật chính xác, nguyên liệu nấu ăn loại này dù có trù nghệ tinh xảo cũng không gì bù được".
Lục Tĩnh Sanh gật đầu yên tĩnh mà nuốt đồ biển, tiểu Quý cũng có đi theo, nàng cũng liền buông lỏng uống hai chén.
"Hôm nay, như thế nào tự chị đi tìm Phong Quân Hân vậy?" Lục Tĩnh Sanh buông chén rượu, "Trước kia sống chết chị đều không đi, nhắc tới tên Phong tỷ còn cùng em tức giận."
Rõ ràng là đang tính nợ cũ, Diệp Hiểu Quân đáp lại: "Tự mình nghĩ đi cùng bị người chộp tới có thể giống nhau sao..."
"Cho nên có tâm sự?"
Diệp Hiểu Quân biết rõ nàng không có khả năng không hỏi, cả đêm giả bộ không quan tâm, sau cùng chủ đề vẫn là bị lừa gạt đi đến phía này.
"Vấn đề Kịch bản, áp lực có chút lớn, cho nên tìm tới nàng tư vấn đôi chút."
Lục Tĩnh Sanh đột nhiên nói: "Chị không cần phải áp lực, em đã đem hắn sa thải rồi."
Diệp Hiểu Quân sững sờ: "Sa thải? Ai?"
"Mã Kiện."
"..." Diệp Hiểu Quân hỏi, "Hắn không phải trợ thủ đắc lực của em sao? Mới trước đây không lâu em vẫn còn nói có thể từ người kia học được rất nhiều, cũng là trụ cột của Bác Triển lúc này... Nếu như chỉ là bởi vì sự kiện kịch bản kia, chị cảm thấy không cần thiết phải vậy. Trong công tác chúng ta vẫn phải rạch ròi, em là lão bản Bác Triển, em cần quan tâm là phương hướng lớn, là bảo toàn lợi ích đại cục. Vị trí giám đốc chế tác quan trọng như vậy bỗng nhiên có khoảng trống sẽ phi thường ảnh hưởng tới hoạt động công ty đi. Em... Em là lúc nào sa thải hắn?"
Lục Tĩnh Sanh khí định thần nhàn: "Ngay tại vừa rồi, lúc em đi ra ngoài trước. Bồi thường tiền em cũng đã cho, kêu hắn lập tức rời đi."
"Em..." Diệp Hiểu Quân bị tức giận đến nói không ra lời, dừng chốc lát nói, "Tĩnh Sanh, em đây là giở tính trẻ con đùa nghịch vì chị xuất đầu sao? Tuy rằng chị rất cảm động, thế nhưng là em như vậy lại thành tội nhân, lại sẽ có tai họa ngầm đấy."
Lục Tĩnh Sanh nhíu nhíu mày, thay Diệp Hiểu Quân thả