Ngập giữa rừng giấy đầy màu sắc, Lục Tĩnh Sanh tìm không thấy Diệp Hiểu Quân.
Lung la lung lay từ sân khấu đi xuống, trên mặt cùng tóc còn dính đầy kim phấn, tiểu Quý vội đi lên đỡ lấy nàng: "Boss cẩn thận... Chị, đang tìm Diệp lão sư sao? Em vừa rồi thấy nàng đi ra ngoài."
"Nàng đi trở về?"
"Có lẽ không phải... Khả năng một màn này quá náo nhiệt, nàng luôn không thích náo nhiệt mà, chắc ra ngoài kia ngồi chờ chị rồi a."
Lục Tĩnh Sanh xuyên qua đám người hỗn loạn đẩy cửa đi ra ngoài, gió lạnh thoáng cái rót vào trong đầu của nàng, giúp nàng tỉnh rượu đôi chút.
Dù thanh tỉnh hơn ít, nhưng dưới chân vẫn là vô lực. Đưa mắt nhìn dãy xe xếp dài, trong đó không có một chiếc nào giống chiếc xe Golf của Diệp Hiểu Quân. Lục Tĩnh Sanh mở miệng cười một tiếng, ngồi xuống thành bồn hoa.
Tiểu Quý thấy boss nhà mình không có hình tượng như vậy, sợ thu hút ánh mắt của người khác, tranh thủ thời gian ngồi vào bên cạnh nàng, giả làm như hai người đang tâm sự.
"Em nói, chiếc xe Golf kia của nàng đã dùng bao lâu rồi? Thân là chủ quản bộ phận biên kịch của Bác Triển, là Kim Bài biên kịch giá trị con người hơn một tỷ làm sao lại không thể đổi một chiếc xe tốt? Chí ít cũng bắt mắt hơn chút chứ. Lúc trước nói đổi xe cho nàng, nàng nói không cần, dùng đã quen. Cái tính bướng bỉnh này của nàng tôi cũng không có biện pháp."
Bình thường, Lục Tĩnh Sanh tuyệt đối hạn chế đề cập chuyện của nàng cùng Diệp Hiểu Quân ở trước mặt tiểu Quý, bỗng nhiên nhắc tới đôi câu như vậy làm cho tiểu Quý còn thật không biết đáp lại như thế nào.
"Khục...khục Diệp lão sư đấy là xuất thân từ nghệ thuật gia, chính là không quan tâm vật chất nha. Hơn nữa... Đa số người đều tiết kiệm tiền không phải sao? Đáng giá học tập!"
Lục Tĩnh Sanh cười, hỏi: "Nghệ thuật gia? Nàng không thích tiền sao? Tiểu Quý em nói xem, em không thích tiền sao?"
"Thích chứ!" Tiểu Quý lớn mật hướng tiền thổ lộ.
"Cũng không sao, có ai không thích tiền sao?"
"Không có!"
"Dối trá."
"Đúng! Hư..." Đột nhiên cảm giác được hai từ "Dối trá" này có phải ám chỉ Diệp lão sư hay không a? Tiểu Quý vội vàng câm miệng.
Hai người trầm mặc một lát, tiểu Quý cảm giác như thể chính mình đang ngồi ngây ngốc, cho dù có cùng Boss có ý suy nghĩ khác biệt cũng nên dũng cảm nói ra: "Boss a... Chị thấy, tất cả mọi người đều thích tiền đúng là không sai, thế nhưng là họ cũng không ba hoa lớn miệng làm ồn ào về chuyện này, đúng hay không? Chúng ta cố gắng công tác nâng cao kỹ năng là vì thu được thu nhập cao hơn, làm cho cuộc sống sinh hoạt của chúng ta tốt đẹp hơn, đây nhất định là việc không sai. Nhưng mà... Kiếm tiền đi kèm với việc thỏa mãn nội tâm chính mình cũng rất quan trọng. Tựa như mặt lạnh Joker kia, nàng khi ở Hoàn Cầu, đãi ngộ cũng không thua kém gì Bác Triển, vì cái gì nàng lựa chọn từ nơi an ổn đi tới đây? Cũng là bởi vì ở đấy nàng kiếm được tiền nhưng nàng không vui, vậy cũng không tốt... Nha... Tiền mục đích sau cùng là khiến cho mình vui vẻ, nếu đã không vui vẻ thì nhiều tiền hơn nữa cũng vô dụng a..."
Lục Tĩnh Sanh chậm chạp trả lời: "Lý luận cũ kỹ."
Tiểu Quý: "..."
Sài Trăn bọc sau lớp áo khoác dày đi ra: "Hai người sao lại ngồi ở đây, không sợ đông lạnh đến phát bệnh sao?"
Lục Tĩnh Sanh muốn đứng dậy, đã nhổm người rồi nhưng không có đứng thẳng lên được.
Sài Trăn là từ đầu tới cuối chứng kiến Lục Tĩnh Sanh tự mình rót chính mình, lúc này chắc là uống nhiều quá đi.
"Đến, tiểu Quý, chúng ta cùng nhau đỡ Lục tổng lên xe."
Lục Tĩnh Sanh ngồi vào trong xe liền an tĩnh, tựa ở ghế sau, ngủ rồi.
Tiểu Quý lái xe, Sài Trăn chống cằm nhìn cảnh trời đêm ngoài đường.
"Lục tổng hẳn là đang phát tiết a."
Tiểu Quý nghi hoặc: "Phát tiết?"
"Lục tổng là loại người từ nhỏ đã luôn thuận buồm xuôi gió? Nàng với lòng tự trọng mạnh như vậy đưa bao nhiêu tâm huyết đi vào xây dựng phát triển công ty thế nhưng bị người tàn phá, vì để đền bù phải đại động bán phòng bán xe, cấp dưới cùng bạn gái đều đóng góp giúp nàng vượt qua cửa ải khó khăn. Nếu như là người bình thường đại khái coi như là do hoàn cảnh, mà Lục tổng giữ ngoài mặt là cảm kích, nhưng chắc chắn lòng tự trọng cũng sẽ bị đả kích. Một loạt sự kiện sau đó... Tôi cũng không phải quá rõ ràng, chẳng qua là có loại cảm giác, vai trò của Diệp trưởng phòng có trợ giúp rất lớn đối với nàng, quan hệ trong nhà của Lục tổng cũng trở thành căng thẳng a."
"Nhưng boss đối với Diệp lão sư vẫn là rất tốt mà, thậm chí cảm giác so với trước kia còn tốt hơn."
"Đương nhiên, Diệp trưởng phòng đối với nàng có ân, nàng là người có ân tất báo, huống hồ hai người còn là loại quan hệ tình lữ, đối tốt với nàng là đương nhiên. Bất quá tam quan của hai người tựa hồ chẳng phải hài hòa thống nhất, khả năng tại trên vài quan niệm sẽ có thời điểm xung khắc, lúc đó khả năng Lục tổng một mực đè nén chính mình, chỉ sợ đến cùng lại dẫn đến tình cảnh chia tay như trước."
Tiểu Quý nghe Sài Trăn nói, có chút khổ sở đáp lại: "Thế là... Boss áp lực, tìm địa phương khác bộc phát tìm về cân bằng? Tựa như chuyện vung tiền đêm nay?" Tiểu Quý vừa nói vừa liếc nhìn kính chiếu hậu, thanh âm nhỏ như muỗi bay, chỉ sợ boss bỗng nhiên tỉnh lại nghe được các nàng đang nói luyên thuyên.
"Nhiều hơn nữa có thể là phản kích từ lòng tự trọng. Một lần nữa đứng ở đỉnh phong nàng hướng nhân viên, hướng đồng hành cũng hướng ba mẹ của mình tuyên cáo thành công cùng quyền lợi, đồng thời cũng là đối với người yêu của mình biểu hiện ra thực lực cùng mị lực."
Tiểu Quý: "Biểu hiện ra thực lực cùng mị lực? Có chút giống giới động vật, biểu hiện khi chúng nó tìm đối tượng giao phối?"
Sài Trăn: "..." Đều muốn mắng cái tên này đầu óc bị khói hun, muốn nói lại thôi.
Giống như nàng nói ra cũng quá thẳng thắn đi?
Tiểu Quý cùng Sài Trăn phí thật lớn sức lực mới đem Lục Tĩnh Sanh về tới nhà. Lục Tĩnh Sanh ngã xuống giường, mơ mơ màng màng trông thấy Diệp Hiểu Quân cầm khăn nóng tới giúp nàng lau người, rất cẩn thận.
Cứ nghĩ rằng nàng đã rời đi, kỳ thật là nàng về nhà.
Lục Tĩnh Sanh cầm chặt tay của nàng, vài giọt nước mắt nhỏ xuống mu bàn tay:
"Có đôi khi... Em thật không biết em nên làm như thế nào bởi vì... Em luôn nghĩ phải bảo vệ chị thật tốt, muốn đem điều tốt nhất tới cho chị, là em đã sai lầm rồi sao? Diệp Hiểu Quân chị nói xem... Chị còn muốn em thế nào? Chị có yêu em hay không? Em cảm thấy là chị yêu em đấy, nhiều khi em cảm thấy chị giống em, nhưng không phải của em. Nhưng đôi khi em lại cảm thấy... Chúng ta không có cách nào đi đến cùng nhau... Chị nhìn em không ưa, em không hiểu được chị. Em cảm thấy được, chị có thể không cần em."
Loại lời nói mất mặt như vậy đặt ở lúc thanh tỉnh khẳng định Lục Tĩnh Sanh không có khả năng nói, nhưng rượu cồn - loại vật này thật có sức mạnh thần kỳ, có thể đem khuôn mặt mà ngươi không muốn nhất, đem những tiểu tâm tư những ấm ức chôn giấu trong lòng toàn bộ *tuôn ra.
Nàng không nhớ rõ Diệp Hiểu Quân trả lời như thế nào, cũng không biết nàng có trả lời hay không, một đêm nằm cho tới hừng đông.
Khi tỉnh lại, chuyện đêm qua chỉ còn chút ít lưu lại trong trí nhớ, mờ mịt không rõ rệt.
Đầu đau như thể có vật thể gì xé nát qua, cuống họng cùng miệng đều cảm thấy chát.
Nàng xuống giường, cả gian phòng còn có chút chói sáng, chậm chạp đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, lúc đi ra đã ngửi thấy mùi cơm chín.
"Chào buổi sáng."
Trong phòng ăn, Diệp Hiểu Quân trước sau như một vì nàng chuẩn bị xong một bàn đồ ăn mà nàng ưa thích. Thịt xông khói, trứng tươi, rau và hoa quả, còn có một chén cà phê pha theo đúng kiểu nàng thích, ngay cả dáng tươi cười cũng là độc nhất vô nhị.
"Tối hôm qua là uống bao nhiêu à, như thế nào trở về nhà đây." Diệp Hiểu Quân đem tạp dề cởi ra, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ mà nhìn nàng, "Tuy rằng vui vẻ, nhưng uống nhiều rượu như vậy luôn tổn hại thân thể, nhìn sắc mặt em khó coi như vậy, trước uống một ly mật ong giải rượu đi. Biết rõ em không có cà phê