Lục Tĩnh Sanh cuối cùng cũng tuyển được trợ lý, một cô nương tóc ngắn rất cao rất gầy nhưng nhìn qua liền đặc biệt tinh luyện, tất cả mọi người gọi nàng là tiểu Quý, vì sao có tên này thì không thể nào nghiên cứu.
Tiểu Quý vóc người rất tốt, cũng am hiểu phối đồ khi ra ngoài, làm việc đều lưu loát, bàn tay Lục Tĩnh Sanh vừa nhấc nàng đã biết rõ giờ này không khí hạ thấp nên đưa vật gì qua, hơn nữa rất ít phạm sai lầm; đỗ xe vào bãi không cao hơn hai lần đạp phanh, một tay mười cái cặp lồng đựng cơm không thành vấn đề, trước có thể cùng đi đàm phán sau có thể bưng trà dâng nước...
Tiểu Quý cái gì cũng tốt, chính là nhìn người không tốt lắm, cái đầu so với Lục Tĩnh Sanh còn cao hơn, nhìn đi nhìn lại phải tới 175 cen-ti-mét, hết lần này tới lần khác ánh mắt liền yêu nghiệt từ dưới trở lên soi tới người nhìn, bên miệng còn có một tia hàm nghĩa không rõ vui vẻ, cảm giác một giây sau sẽ bị nàng cưỡng gian rồi giết chết.
Lục Tĩnh Sanh nhưng thật ra không có thời gian cẩn thận quan sát nàng, tiểu Quý bối cảnh sạch sẽ, du học hai năm trở về từng tại Tuấn Thiên làm trợ lý nhân sự, là Lục Tĩnh Sanh tự mình đem nàng đến đây. Nàng làm việc đều rất tốt, có thể dễ dàng giải quyết chuyện khẩn cấp, về phần bị nàng xem liếc có thể hay không mang thai, đây không phải là phạm vi Lục Tĩnh Sanh sát hạch.
Phần cuối phim âm bản đưa đến tay Diệp Hiểu Quân, cũng không phải Lục Tĩnh Sanh bản thân tự mình đưa tới, mà là để cho tiểu Quý đem đến văn phòng nàng. Diệp Hiểu Quân đối với tiểu Quý tỏ vẻ cảm tạ, tiểu Quý kéo vạt áo sơ mi, dựa vào bên cạnh bàn Diệp Hiểu Quân, tựa hồ nghĩ trao đổi đôi câu.
"Nghe nói kịch bản Diệp lão sư viết rất tốt, trở thành thành viên câu lạc bộ phòng bán vé cấp năm trăm triệu."
Giới biên kịch chia ra làm hai vòng lớn: biên kịch phim điện ảnh và biên kịch phim truyền hình, trong từng vòng lại chia ra từng vòng nhỏ hơn, giá trị con người như nào kết giao bằng hữu như thế, cái gọi là giá trị con người là dùng giá trị bao nhiêu tiền kịch bản của ngươi viết ra để đánh giá. Nếu như ngươi viết qua viện tuyến kịch bản phim, bằng hữu bên cạnh của ngươi cũng sẽ là viện tuyến biên kịch; nếu như ngươi viết qua kịch bản mà phòng bán vé đạt hơn trăm triệu, ngươi cũng liền có thể thành công tiến vào câu lạc bộ cấp trăm triệu, quanh thân người sẽ lại đổi một lớp, dùng cái này suy ra. Giá trị con người mà không có cấp bậc cơ bản thì cũng sẽ không có người tới giao hữu. Năm trăm triệu là một cái ngưỡng, Diệp Hiểu Quân lần thứ nhất ghi kịch bản phim liền đưa bản thân tới cấp năm trăm triệu, gần đây người muốn nhận thức nàng hoàn toàn không phải là ít, tin nhắn, Weibo, điện thoại cấp tới... Nhưng nàng đều nhất nhất cự tuyệt.
Càng đi vào cái giới này, càng là xông xáo, tất cả lớn nhỏ tụ hội, đuổi đến nằm sấp, tiệc tùng hết cái này tới cái kia, thời gian toàn bộ lãng phí ở giao tiếp, không cách nào tĩnh tâm viết kịch bản.
Cho nên cái gì "Thành viên câu lạc bộ cấp Năm trăm triệu" các loại, Diệp Hiểu Quân cũng cảm thấy tự mình chẳng cần là thành viên trong đó.
"Thay tôi hướng Lục lão bản nói tiếng cám ơn." Không có đáp nàng mà nói, Diệp Hiểu Quân đứng người lên rời đi.
Tiểu Quý trở lại phòng làm việc của Lục Tĩnh Sanh, Lục Tĩnh Sanh vừa cùng nhà làm phim [Vân Đoan] nói chuyện điện thoại xong: "Ngày mai, đến sớm hơn nửa tiếng đón chị, chúng ta đi Tuấn Thiên."
"Vâng."
"Em thông báo Tương Tiểu Phù, báo nàng ngày mai cùng chị cùng đến Tuấn Thiên."
"Đúng rồi! Phải gọi thêm Diệp lão sư nữa không?"
Lục Tĩnh Sanh vuốt vuốt sống mũi, trong ánh mắt như trước che kín tơ máu: "Ai là Diệp lão sư?"
"Biên kịch Diệp a, Diệp Hiểu Quân!" Tiểu Quý thần thần bí bí mà dựa tới, "rất sớm trước kia em đã được xem qua phim truyền hình của chị ấy, [Phong thần chí] a! Lão bản, chị xem qua chưa! Đặc biệt nhìn đẹp mắt! Lần này [Phù sinh] cũng rất tuyệt, cùng [Phong thần chí] là hoàn toàn trái ngược về phong cách, cảm giác chị ấy đã thành thục không ít... Nàng tuổi còn trẻ làm sao lại có thể viết ra kịch bản tốt như vậy đây! Hơn nữa a lão bản, nghe nói chị ấy ưa thích cô nương!"
"Cho nên?"
"Chị nói em có cơ hội không?" Tiểu Quý hai mắt toàn là nước, không có phát hiện trong giọng nói Lục Tĩnh Sanh lạnh như băng, trong ánh mắt còn thoáng một cái rung động, "Lão bản, chị không kỳ thị chứ?"
Lục Tĩnh Sanh dùng đầu ngón tay gạt gạt văn kiện trên bàn, để cho tiểu Quý giúp nàng sắp xếp lại.
"Lão bản, chị không thích nàng?" Tiểu Quý như trước nói, "Mọi người đều nói chị vừa đến Bác Triển liền đầu tư kịch bản của nàng, tất cả mọi người nói chị đối với nàng rất tốt, em cho rằng..."
"Tiểu Quý." Lục Tĩnh Sanh cắt ngang nàng, "Em năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
"... Hai mươi lăm."
"Lương một năm bao nhiêu?"
"Em tính toán, chị một tháng trả cho em bảy nghìn rưỡi, cộng thêm tiền thưởng cuối năm, đại khái khoảng mười vạn a."
"Có nghĩ một năm đạt hai mươi vạn không?"
Tiểu Quý con mắt sáng như tuyết, thay đổi phong cách ướt át ngày thường.
Lục Tĩnh Sanh lạnh nhạt liếc nàng: "Chuyện thứ nhất, quản tốt miệng của em."
"..."
Hai người bọn họ tiến vào thang máy, thời điểm đang muốn đóng cửa, nhân vật chính chủ đề vừa rồi đi tới, nhìn hai người trong thang máy, nhất thời do dự không biết nên hướng bên nào đứng, đưa lưng về phía lão bản cùng đồng sự tự nhiên là không tốt, có chút hối hận, có lẽ nên đi chậm một chút.
"Diệp lão sư!" Thế nhưng tiểu Quý đã lập tức tích cực giúp nàng hóa giải lúng túng, một tay nắm lấy nàng kéo vào, "Trùng hợp như vậy, chị về nhà sao? em..." Bỗng nhiên nhớ tới vừa rồi Lục Tĩnh Sanh cảnh cáo, quay đầu lại liếc nhìn lão bản, thấy lão bản thẳng mắt nhìn phía trước, làm như không nhìn thấy Diệp Hiểu Quân.
Hai người này, nguyên lai không tốt giống như trong truyền thuyết.
"Ân." Diệp Hiểu Quân không dám cùng tiểu Quý nói nhiều, sợ vừa cùng nàng nói chuyện liền sẽ bị cuốn lấy nói tới những chủ đề khác không ít màu sắc.
"Lục lão bản." Diệp Hiểu Quân hướng Lục Tĩnh Sanh chào hỏi, Lục Tĩnh Sanh không để ý, cửa thang máy mở, sải bước đi ra ngoài.
Diệp Hiểu Quân: "..."
Tiểu Quý đối với Diệp Hiểu Quân lúng túng cười cười, tranh thủ thời gian đi theo.
Cái này Lục Tĩnh Sanh làm sao vậy? Diệp Hiểu Quân nhớ lại một chút, gần đây không hề có gì đắc tội nàng thì phải. Vài ngày trước không phải cùng nàng cùng đi sa mạc thăm đoàn phim kia sao?
Suy nghĩ một lát không nghĩ ra đã xảy ra chuyện gì, cũng không suy nghĩ thêm nữa, đề xe về nhà.
Đừng nói Diệp Hiểu Quân, ngay cả người trong cuộc chính mình cũng không rõ.
Lục Tĩnh Sanh chỉ biết là Diệp Hiểu Quân làm cho nàng không thoải mái, làm cho trong lòng nàng có giọng nói chậm rãi không được. Nhưng lại không phải chán ghét nàng, ngược lại vì bỏ qua ân cần thăm hỏi của nàng về sau, mà trong nội tâm mơ hồ càng không thoải mái.
[Vân Đoan] rút cuộc đóng máy, vì vai diễn quân nhân, Á Khả ăn mấy tháng nước nấu thịt gà về đến nhà, rút cuộc có thế ăn được chút dầu mỡ thịt xào ưa thích.
Nấu cơm a di vì nàng làm cơn, sau khi nàng ăn xong đã rời đi, người đại diện gọi điện thoại cho nàng, Á Khả vừa tắm rửa xong đi ra, bất đắc dĩ nói: "Tỷ tỷ a em còn có thể đi sao? Quay hết cảnh phim em cũng về nhà rồi, vô cùng nghe lời."
Cũng không trách người đại diện lo lắng: "Gần đây có mấy sự tình em cũng biết đấy, đừng cho chị rắc rối, thật vất vả mới có ngày hôm nay, em nên quý trọng thật tốt."
"Ôi, sự tình đã mấy trăm năm trước rồi, chị như thế nào còn lấy ra nói ah. Đã biết đã biết, em chắc chắn sẽ không tái phạm a! Em có ngu đâu, đi từ bỏ tiền đồ?"
"Đừng trách chị dài dòng, trọng điểm hiện tại công ty ý định nâng em lên, [Vân Đoan] bộ phim này khởi chiếu, sự nghiệp diễn xuất về sau càng mở rộng, nhân khí cũng sẽ có bước nhảy vọt, đến lúc đó công ty..."
"Tỷ tỷ." Á Khả liếc mắt, "Em biết rồi, hôm nay hãy để cho em ngủ một giấc đã mắt đi, sáng mai em liền đi chỗ chị đưa tin, thật tốt nghe chị thuyết giáo một ngày được không? Em hiện tại thật sự quá buồn ngủ quá mệt mỏi, vừa tắm xong, để cho em ngủ một hồi a."
Người đại diện thở dài, nàng sau khi biết Á Khả vô cùng cố gắng, rất tốt đi theo, chỉ cần công ty quyết định việc gì, dù là vai diễn mệt mỏi đầy tính khiêu chiến nàng cũng không có hai lời, động tác nguy hiểm con mắt cũng không chớp một chút trực tiếp tự thân thực hiện. Hiện tại diễn viên trẻ tuổi như nàng bên trong có tư chất lại chịu cố gắng không ít, nhưng mà giống như nàng nhiều năm kiên trì không từ bỏ vẫn là không nhiều lắm, khó trách công ty chịu chi nhiều tiền nâng nàng.
Chẳng qua là, người đại diện lo lắng không phải không có lý, cô nương này lịch sử đen thật sự đủ tối.
"Được rồi, em ngủ đi, ngày mai chị tới tìm em."
"Tỷ tỷ ngủ ngon."
Á Khả đưa điện thoại di động ném ra trên giường, vừa nằm tốt, điện thoại lại vang lên.
"Như thế nào lại gọi?" Á Khả cầm qua điện thoại vừa nhìn, ngây ngẩn cả người.
Ở một chỗ u tĩnh trong tiểu viện tại Triệu Dương Khu – B Thành, Á Khả đeo kính râm xuyên qua một mảnh cây xanh, đi đến trước nhà gỗ, có một nam nhân âu phục thẳng thướm chạy ra đón chào, dáng tươi cười chân thành: "Á Khả tiểu thư, mời đi theo tôi."
Á Khả không nói chuyện, cùng nam nhân kia từ hành lang hướng trong phòng đi, hành lang được vây quanh bởi một mảnh rừng trúc xanh tươi, ngày mùa hè gió nhẹ phơ phất, không biết từ chỗ nào truyền đến một hồi âm thanh chuông gió.
Chuông gió.
Nàng vẫn là như vậy.
Cửa mở ra, một nữ nhân hơn ba mươi tuổi ngồi ở trên bồ đoàn, trước mặt là căn bàn nước sơn đen, trên bàn châm trà.
"Chị còn tưởng rằng em sẽ không tới gặp chị." Nữ nhân mỉm cười, Á Khả ánh mắt đã bị bờ môi đỏ tươi hấp dẫn đi qua...
"Vì cái gì chị cho rằng em sẽ không tới?" Á Khả ngồi vào đối diện nàng, nữ nhân từ trên khay trà gỗ đàn hương sáng ngời đẩy đi tới một ly trà, một đám khói xanh từ miệng chén trà bay lên, làm nàng nhớ tới một ít chuyện cũ.
"Dù sao em trưởng thành rồi, còn tưởng là đại minh tinh." Nữ nhân khóe mắt có chút rủ xuống, phối hợp là nụ cười ôn nhu, dịu dàng vây quanh, cùng hoàn cảnh yên tĩnh hòa làm một thể, "Hơn nữa, em cũng là nên hận chị."
Á Khả cầm chén trà động tác dần đình trệ, thanh âm chuông gió xuyên thấu trí nhớ của nàng, gõ tới đáy lòng đến nàng.
[Vân Đoan] định hướng phát hành sau hai tháng nữa, Lục Tĩnh Sanh vận dụng Bác Triển cùng Tuấn Thiên hai bên tài nguyên nhấc lên một hồi tuyên truyền đầy khí thế. Diệp Hiểu Quân không quá thường xuyên lướt Weibo, tổng cộng đếm được trên Weibo ghi chép trên cơ bản đều là một ít điện ảnh cùng chia sẻ vài bức ảnh tâm đắc. Khó được lần đầu tiên Weibo bị [Vân Đoan] làm mới, trong lòng cũng là bội phục Lục Tĩnh Sanh, có lẽ sẽ lại là một bộ oanh tạc phòng bán vé.
Ánh mắt của nàng tình trạng lúc tốt lúc hỏng, vào lúc đang sạc điện, nàng tận lực giảm bớt sử dụng thiết bị điện tử, cố gắng tăng thêm việc đọc giấy nhiều hơn thay thế.
Bearxxx đã biến mất một đoạn thời gian rất dài, từ lần trước đưa ra lời tiên đoán về chuyện đồng hồ đã có thời gian gần bốn tháng không tới phiền nàng. Coi như hết thảy đều trở về quỹ đạo, nhưng ngẫu nhiên khi tìm kiếm đồ vật lúc trông thấy trong ngăn kéo hộp quà Cartier kia, vẫn có một thanh âm đang nhắc nhở, thời không bí hiểm ở chỗ sâu trong đó luôn có lực lượng thần bí đang nhìn chăm chú nàng.
B thành dần dần vượt qua thời gian nóng bức, mùa hạ làm cho người ta bực bội dần qua, mùa thu ngắn ngủi tới làm cái thành phố này vẩy một tầng sắc thu xinh đẹp. Ngoài cửa sổ, mặt hồ phản chiếu ánh chiều tà sáng lạn, Diệp Hiểu Quân ưa thích sinh hoạt nơi đây, công tác bình ổn, không có gợn sóng, cứ thế tiếp tục cố gắng.
Nhìn như hết thảy đều sóng yên biển lặng, thế nhưng không ai có thể nghĩ tới gió tanh mưa máu chính từ trong bóng đêm nổi lên.
Ngay tại thời điểm [Vân Đoan] tuyên truyền bừng bừng khí thế, một quả bom bạo tạc đầy tính chất gièm pha di tới mặt nước ngành giải trí.
Đêm hôm đó Diệp Hiểu Quân chọn lấy mấy con cua, bóc mang lấy gạch, thêm vài lá hành tăng thêm mùi hương, canh loãng ngon miệng, làm một phần cơm tự mình thưởng thức. Lúc ăn cơm tùy ý mở ra Weibo lật tới mấy sự kiện nổi bật đầu trang, trông thấy có mấy lượt view tăng cao làm không ít người chú ý, có nhắc tới Á Khả. Diệp Hiểu Quân nhíu mày, trong lòng có dự cảm xấu, tiếp tục lật mấy cái, xem như rõ ràng.
Á Khả bị bắt, vì chơi ma túy.
Diệp Hiểu Quân sửng sốt.
Thời gian chiếu phim của [Vân Đoan] sắp tới, nữ chính số một lại liên quan đến ma túy rồi bị bắt?
———-
"Theo thông tin của dân cư tại Triệu Dương Khu báo lên, chiều ngày 29 tháng 9, tại trong phòng một khu nhà trọ cấp cao của Triệu Dương Khu, cảnh sát bắt được diễn viên Nhã Mỗ (dùng tên giả) đang hút thuốc phiện. Nhã mỗ, nữ, 28 tuổi, diễn viên, từng đảm nhận vai chính nhiều bộ điện ảnh và truyền hình hàng đầu...
Tầng hai mươi lăm cao ốc Thịnh Phong, công ty TNHH kế hoạch điện ảnh và truyền hình Bác Triển.
Tương Tiểu Phù sáng sớm tới chỗ làm, cảm thấy bầu không khí không thích hợp, tất cả mọi người cúi đầu, giống như người cũng không tới đủ. Lại vừa nhìn, Lục Tĩnh Sanh cũng không có tới.
Vị CEO trẻ tuổi này mỗi ngày đều tới rất sớm, một đoạn thời gian rất dài mang tới áp lực không nhỏ cho nhân viên công ty đặc biệt là lãnh đạo cấp cao. Lão bản đều đã đến, ngươi có thể vẫn ở nhà ngủ được sao? Chủ quản tuyên truyền, một vị nam nhân hơn bốn mươi tuổi, vì bị bệnh rụng tóc, từ sau khi trán bắt đầu tróc một mảng lớn, ba tháng sau dứt khoát cạo trọc đầu.
Nhưng hôm nay Lục Tĩnh Sanh không có ở đây, tiểu Quý cũng không có ở đây. Tương Tiểu Phù tối hôm qua cùng bằng hữu cũ đi uống rượu, uống hơi nhiều, về nhà đi ngủ. Buổi sáng tỉnh lại phát hiện tiểu Quý có gọi điện thoại cho nàng, còn gọi liền nhiều cuộc, nàng lúc này gọi lại cho tiểu Quý cũng không có người nhận.
Lo sợ bất an mà từ phòng cà phê cầm tách cà phê trở lại bàn làm việc, chờ laptop khởi động, lấy ra điện thoại tùy ý lướt một chút Weibo, chủ đề đứng đầu một quét liền đi ra, trọn vẹn một miệng lớn cà phê còn chưa tới cổ họng liền toàn bộ phun ra.
"Tương tổng, chị không có chuyện gì