Sáu giờ sáng, Diệp Hiểu Quân đã bị Lục Tĩnh Sanh điện thoại tới đánh thức, kêu nàng theo đi ra ngoài một chuyến, bây giờ đi ra sân bay.
Biên kịch [Vân Đoan] đã xuất ngoại, tham gia vào đoàn kịch cỡ lớn ở nước ngoài, đây là bản thân hắn một mực mưu cầu danh lợi, cho nên vô cùng coi trọng. Kịch bản [Vân Đoan] khả năng cần sửa, nhưng biên kịch chính đang ở nước ngoài, vừa tới B thành, giữa trưa đã liền bay. Đừng nói sau đấy cho hắn tập trung chỉnh sửa kịch bản, coi như là hiện tại cho hắn tại chỗ sửa hắn cũng không có thời gian.
Lục Tĩnh Sanh tối hôm qua đã tự mình gọi điện thoại cùng hắn nói qua chuyện trao quyền điều chỉnh kịch bản, mặc dù trước đó ký kết hợp đồng trong văn bản có ghi rõ ràng việc điều chỉnh kịch bản là chế tác mới có quyền lợi chính đáng, nhưng vì đề cao lợi ích dựa trên nguyên tắc tôn trọng biên kịch, nên muốn cùng hắn nói một tiếng, đạt thành thỏa thuận bằng miệng.
Đối phương cũng sảng khoái đáp ứng, sáng nay thừa dịp hắn vẫn còn ở Bắc Kinh, Lục Tĩnh Sanh mang theo Diệp Hiểu Quân đi tìm hắn, mặt đối mặt đem kịch bản hiện tại cùng với kết cấu chỉnh thể thay đổi sau đó xác định, về sau khi thật sự muốn sửa chữa kịch bản có thể thông qua mail hoặc điện thoại trao đổi.
Lục Tĩnh Sanh cùng tiểu Quý ở sân bay chờ Diệp Hiểu Quân, Diệp Hiểu Quân từ đằng xa đi tới, mắt kính tròn làm tôn lên phong độ mười phần của người trí thức, thời tiết chuyển lạnh, nàng mặc một thân màu trắng đơn giản, bên ngoài khoác áo choàng dài tới bắp đùi, chân mặc quần jean đen, giầy thể thao trên chân như thường lệ, tóc dài tùy ý xóa dài sau vai có thể thấy được nàng đi ra ngoài vội vàng, nhưng trang phục phối hợp vẫn còn có chút bản lĩnh, nhìn xem làm cho người ta dễ chịu.
"Thật có lỗi, đã tới trễ." Diệp Hiểu Quân trong ngực là notebook, vừa tới liền hỏi chuyện công việc, "Jameswu ở nơi nào?"
Jameswu chính là biên kịch bộ [Vân Đoan].
"Ở trong sảnh VIP chờ lên máy bay, tôi cùng hắn hẹn gặp tại quán cà phê bên cạnh." Lục Tĩnh Sanh bước đi rất nhanh, tiểu Quý giúp nàng mang theo túi vội vã bước nhanh đi theo. Diệp Hiểu Quân vóc dáng thấp hơn nàng một cái đầu, để đuổi kịp bước chân của nàng cũng có chút cố hết sức. Lục Tĩnh Sanh không có quay đầu lại, nhưng bước chân rất nhanh chậm lại, Diệp Hiểu Quân cũng không nói gì, đi lên cùng nàng vai kề vai.
Gặp được Jameswu, Diệp Hiểu Quân mở ra laptop, Swu vừa nói nàng một bên ghi nhớ.
Lục Tĩnh Sanh ngồi ở bên cạnh nàng nhìn chằm chằm vào laptop: "Cô chỉ nhớ trọng điểm, không sợ lọt chi tiết? Cũng không mang cái bút ghi âm. Tiểu Quý, Em có mang theo bút ghi âm không?"
Tiểu Quý: "Hình như có để trong túi một cái! Em tìm xem đã! Ai? Ai? Để chỗ nào rồi nhỉ?"
Diệp Hiểu Quân ánh mắt vẫn đặt trên màn hình máy tính, vẫy vẫy tay: "Không cần, tôi đều nhớ rõ, hiện tại thời gian cấp bách cho nên trước tiên ghi lại trọng điểm, chờ sau khi trở về tôi lại đem toàn bộ viết ra."
Lục Tĩnh Sanh nhíu mày, có chút không quá tin tưởng, tiểu Quý tìm bút ghi âm, tìm cả buổi cũng không có tìm ra, khiến cho nàng trúng một cái xem thường.
Swu đem kịch bản đều phó thác cho Diệp Hiểu Quân, tới giữa trưa liền bay mất.
"Cô về công ty chứ?"
Bên trong bãi đỗ xe của Sân bay, Lục Tĩnh Sanh hỏi Diệp Hiểu Quân.
"Ừ, tôi trở về đem kịch bản chỉnh lý lại, sau khi xong sẽ gửi mail cho cô."
Lục Tĩnh Sanh: "Không có việc gì, trước hết cô đi về nghỉ ngơi chút đi, chuyện kịch bản còn không có nhanh như vậy quyết định. Sáng nay thức dậy sớm, khổ cực."
Lục Tĩnh Sanh như này, đúng kiểu một tiểu thư đúng chất nếu không có tính đại tiểu thư cũng là không đúng. Khi thì nhiệt tình thân thiết, khi thì lãnh đạm ít nói, nàng đều có của nàng thế giới cùng tính tình, không ai có thể ngăn được nàng, Diệp Hiểu Quân đều có thể lý giải, cho nên sự kiện bị xem nhẹ trong thang máy kia cũng không có gì lớn, Lục Tĩnh Sanh tựa hồ cũng không nhớ rõ chuyện như vậy, nàng càng là không có gì phải mang thù.
"Không có gì, công tác, cần làm trước. Chút nữa trở về tôi uống ly cà phê, không buồn ngủ." Diệp Hiểu Quân ngồi trên xe, không cùng hành trình Lục Tĩnh Sanh nên cũng không cùng nói tạm biệt, trực tiếp đi.
Lục Tĩnh Sanh đứng ở tại chỗ ngẩn người một hồi, tiểu Quý nhịn không được mở miệng hỏi: "Lão bản, chúng ta bây giờ đi đâu vậy?"
"Ăn cơm trưa!" Lục Tĩnh Sanh trầm thấp rống, dọa tiểu Quý nhảy dựng.
Tiểu Quý thầm nghĩ: Lão bản gần đây sao hay nóng tính ghê vậy, nhất định phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, bằng không thì không chừng ngày nào đó bị nàng lột da...
Tiểu Quý thật sự rất sợ Lục Tĩnh Sanh!
Cuộc họp cấp cao tối qua, Tương Tiểu Phù không thể tham gia, Lục Tĩnh Sanh một ngày cũng đều không có ở công ty, làm cho nàng muốn chịu đòn nhận tội cũng không có cơ hội.
Tới chiều Diệp Hiểu Quân tới công ty, Tương Tiểu Phù liền một chút giữ chặt nàng: "Lục tổng đi đâu vậy?"
Diệp Hiểu Quân: "Em không biết, chuyện này chị phải hỏi tiểu Quý chứ."
"Không phải em cùng nàng bên nhau sao?"
Diệp Hiểu Quân: "..."
Tương Tiểu Phù lời nói ra khỏi miệng quá nhanh, sau khi nói xong mới phản ứng tới là tự mình lại nói sai.
Diệp Hiểu Quân cũng không có phản ứng tiếp nữa, đi đến văn phòng đóng cửa, khôi phục chi tiết kịch bản như cũ, mãi cho tới 9h tối, toàn bộ coi như khôi phục xong, nàng chia ra rồi gửi tin nhắn cho Lục Tĩnh Sanh.
Vừa ấn gửi đi, check hộp thư đến nhận được tin nhắn mới chưa mở, nàng nghĩ rằng là tin nhắn tự động trả lời của Lục Tĩnh Sanh, thời điểm mở vào lại thấy đến một phong bưu kiện.
Tin nhắn mới nhất trong hộp thư, người gửi: Jessicalu322 nội dung: Tôi đã nhận được mail, sẽ nhanh chóng phản hồi.
Đây là tin nhắn tự động trả lời.
Phía dưới có thêm một tin nhắn chưa mở, Người gửi: Bearxxx, nội dung:
Bearxxx lại xuất hiện... Diệp Hiểu Quân trong lòng nhảy dựng, nội dung chỗ trống?
Thay vào đó thật nhiều loạn mã, kéo xuống dưới, toàn bộ là một đống kỹ tự chen lẫn nhau, trình duyệt thiếu chút nữa bị đơ chết. Tới khi Diệp Hiểu Quân kéo xuống hết, cả đoàn đều là loạn mã.
Đây là thế nào?
Dự cảm không tốt từ dưới kéo ngược lên trên, thẳng đến cuối cùng từ trong một đoạn loạn mã phát hiện mấy chỗ có thể kết nối cùng một từ thành câu.
Nội dung: [堓b緂)? Kịch bản n暯脴? op& rất mấu chốt эψgw漋 dung thương 嵿0 bí 櫋烗b5 thố đỉnh z瓽 nhìn? Am 蜖 diêu x oa. y? Cẩn thận khiến cho l? caf ngũ yêm sz tàu vạn năm r3? z hung? 韼熋- giới 凕 BOANG... Nghiêng mắt nhìn 坹i? w toj 肻 xa gia f tù? Gió đông ván
[I]Kịch bản rất mấu chốt, cẩn thận tàu vạn năm.[/I] [I](*Cẩn thận tàu vạn năm: tàu đã cũ, đã rất nhiều năm, cần phải lái nó cẩn thân, hàm ý: hãy hành động thận trọng, sẽ tránh được sự cố bất ngờ)[/I]
Phần cuối cùng [I]"Gió đông ván"[/I] Diệp Hiểu Quân không quá xác định là loạn mã hay vẫn là nội dung chính xác, đem nội dung tin nhắn từ từ xem kỹ, xác định trừ đi hàng chữ kia, ngoài ra cũng không có tin tức nào có thể đọc hiểu.
Bearxxx đang nhắc nhở sự việc liên quan đến [Vân Đoan]?
Kịch bản? Cẩn thận?
Phía sau lưng phả ra tầng đợt mồ hôi lạnh, theo bản năng mà nhìn qua kính thủy tinh quan sát bên ngoài, có thể nghe thấy tiếng nói của đồng sự, tâm đột nhiên có điểm cảm giác sợ hãi. Bỗng nhiên một thanh âm sắc bén nhắc nhở hộp thư nhận tin nhắn mới làm nàng sợ đến khẽ run rẩy, cúi đầu vừa nhìn, chính là hồi âm của Lục Tĩnh Sanh.
Diệp Hiểu Quân trong lòng thầm mắng nàng thật là dọa người, ấn mở tin nhắn:
Người gửi: Jessicalu322, nội dung: Trí nhớ cô đúng là hơn hẳn người thường, còn chưa tan ca sao?
Diệp Hiểu Quân hồi âm: Đang muốn tan tầm, Lục lão bản có chuyện gì cần nói cứ trực tiếp gọi điện thoại cho tôi, tôi không khóa máy.
Thu thập xong vài thứ hướng bãi đỗ xe đi, từ trong thang máy một đường đi đến b1 lúc ấy chỉ có một ngọn đèn quanh thân, còn lại toàn bộ tối om, chỉ có duy nhất một chiếc đèn màu cam nhỏ trên đỉnh đầu đem bóng dáng chính mình trong thang máy chiếu rọi khiến cho càng quỷ dị hơn. Diệp Hiểu Quân mặc kệ bạo dạn, cứng rắn, nhìn bảng tầng lạnh băng hiện số: B3
Đinh.
Cửa mở.
Bãi đỗ xe to như vậy trần nhà trầm xuống, tầm mắt ở trong vô thức mà tối lại, do một thời gian dài nhìn chằm chằm vào laptop, một lúc sau ánh sáng trong tầm mắt Diệp Hiểu Quân lại bắt đầu tan ra. Nàng nhắm lại mắt, điều chỉnh một chút đôi mắt mệt nhọc, nhưng tựa hồ không có hiệu quả, chỉ có thể tập trung lực chú ý đi lên phía trước.
Cẩn thận lái tàu vạn năm
Những lời này một mực trong lòng nàng đi tới đi lui, biến hóa thành các loại kiểu chữ cùng các loại âm sắc xuyên thẳng qua.
Nàng lái xe lao ra khỏi nhà xe, ánh sáng đèn đường hài hòa cùng nhau chiếu lên khuôn mặt của nàng, ánh sáng một đường chiếu tới xa xa, biển quảng cáo ở các tòa cao ốc như trước sáng trưng, lúc này nàng mới như trở về nhân gian.
Nói không sợ hãi là giả, nàng rất sợ hãi.
Từ sau khi tin nhắn thần bí xuất hiện trong cuộc sống của nàng, mỗi đêm nàng đều phải đọc thật nhiều thứ, bắt buộc cho mình cực độ mệt nhọc, mới có thể không để cho đầu óc trước lúc đi ngủ bị những ý niệm khủng bố chiếm cứ, trực tiếp mê man.
Nếu là bên người có người làm bạn, có lẽ có