Máy bay bình bình ổn ổn mà hạ cánh xuống Seattle.
Bởi vì vấn đề sắp xếp chuyến bay, máy bay tiếp theo cất cánh sẽ là sáu giờ sau, trong sáu giờ này đội bay có thể tự do nghỉ ngơi.
Thông thường nhóm phi công đều sẽ lựa chọn tìm một chỗ nằm nghỉ ngơi một lát, nhóm tiếp viên hàng không có thể đi dạo phố, mua chút đô vật.
Nhưng hôm nay, đi dạo phố cùng nhóm nữ tiếp viên có thêm một người đàn ông.
Hạ Kinh Chước sắp xếp xong mọi việc cũng đi theo rowid khỏi sân bay, mấy người cùng nhau chờ taxi ở bên ngoài, Ân Mạn đỏ mắt mà nhìn anh từ xa, nếu là bình thường lúc này cô đã sớm lại gần, nhưng hôm nay như thế nào cũng không có biện pháp nhấc chân.
Dương Dương nhìn Ân Mạn như vậy có chút đau lòng nói: "Chị Ân Mạn, chị đừng như vậy, Hạ cơ trưởng đều kết hôn rồi, kể cả chị thích anh ta thì cũng nên dừng lại tại đây thôi, trước nay anh ta cũng chưa từng đáp lại chị, vì sao chị còn muốn kiên trì chứ?"
Ân Mạn cười khổ một chút, nước mắt lại muốn rơi xuống, thật ra cô ta cũng không biết vì sao chính mình còn muốn kiên trì, sự tình đã đến bước này rốt cuộc còn rối rắm cái gì, anh đều đã kết hôn rồi, chẳng lẽ cô ta còn muốn đi làm tiểu tam sao? Tuổi cô ta cũng không nhỏ, thích Hạ Kinh Chước mấy năm nay, người theo đuổi cô ta càng ngày càng ít, chẳng lẽ cô ta thật sự muốn vì anh mà cả đời không lấy chồng sao?
"Tôi không biết." Ân Mạn mờ mịt mà cúi đầu, nhìn chằm chằm mặt đường trước sân bay Seattle nói, "Nhiều năm như vậy, việc duy nhất tôi vẫn luôn làm chính là thích anh ấy, loại thích này đã trở thành thói quen, hiện tại đột nhiên có một ngày anh ấy nói cho tôi, anh ấy kết hôn, tôi biết tôi không nên tiếp tục có tình cảm như vậy, chính là tôi không quản được tâm của chính mình."
Nói xong lời cuối cùng, ngữ điệu cơ hồ có chút nghẹn ngào, thật ra khoảng cách của các cô với Hạ Kinh Chước cũng không quá xa, lúc này người chờ xe cũng không nhiều lắm, anh ấy hẳn là có thể nghe được lời cô ta nói đi, chính là Hạ Kinh Chước phản ứng như thế nào đây?
Anh ngăn một chiếc xe taxi, lễ phép thân sĩ mà quay đầu nhìn về phía các cô, giống như không hề phát hiện vẻ mặt mâu thuẫn cùng không tha của Ân Mạn, vô cùng nghiên túc nói: "Các cô cần đi trước không?"
Dương Dương sửng sốt một chút: "Hạ cơ trưởng không vội sao?"
Hạ Kinh Chước giống như vĩnh viễn đều như vậy, một khi anh quyết định việc gì kể cả có gây ra thương tổn đến người khác, cũng không thể ngăn cản bước chân của anh hoàn thành.
Anh liền cứ như vậy nhìn Ân Mạn còn đang khóc nói: "Sáu tiếng đồng hồ, làm cais gì cũng đều đủ, tôi chỉ là muốn mua nhẫn cưới cho vợ tôi, cũng không sốt ruột, các cô đi trước đi."
Dương Dương cơ hồ là chạy trốn mang theo Ân Mạn lên xe taxi, Ân Mạn thất hồn lạc phách mà ghé vào cửa sổ nhìn người đàn ông đứng bên ngoài, anh nhíu mày đứng ở đó, ở bên ngoài không biết có thể nhìn thấy người bên trong cửa kính hay không, nhưng anh là nhìn cô.
Từ trong ánh mắt của anh, cô ta nhìn ra một chút ẩn ẩn lo lắng cùng bực bội, trạng thái này của cô làm anh chán ghét, cũng làm anh lo lắng.
Sự yêu thích của cô lại mang đến cho người khác gánh nặng, đây là chuyện cô không hy vọng phát sinh nhất.
Làm tiếp viên hàng không nhiều năm như vậy, không thiếu đàn ông ưu tú theo đuổi cô ta, người có tiền có thân phận hơn Hạ Kinh Chước cũng không ít, nhưng những người này mặc kệ so sánh thế nào cũng không để sánh với anh trong lòng cô ta, bọn họ hoặc là cách nói chuyện không bằng anh, hoặc là tướng mạo không bằng anh, mỗi khi gặp được một người cô ta đều cầm lòng không đậu mà so sánh với Hạ Kinh Chước, cuối cùng kết quả ai so ra cũng đều kém anh, sau đó cô ta mới phát hiện, nói đến cùng vẫn là cô ta quá tiện, không chiếm được vĩnh viễn là tốt nhất, anh chính là nốt chu sa trên ngực cô, cô ta như thế nào cũng đều không thể bỏ xuống.
Chính là chuyện đến bây giờ, cô ta lại không bỏ xuống, liền sẽ phạm vào sai lầm nguyên tắc, cô ta không nghĩ thấy chính mình như vậy.
Ác độc, tiểu nhân, hạ tiện, cô ta không muốn chính mình trở thành loại người mà cô ta ghét nhất.
Thu hồi tầm mắt có chút không tha, Ân Mạn cúi đầu, hồi ức làm việc cùng anh điểm điểm tích tích, Hạ Kinh Chước thật sự là quân tử, cơ hồ từ đầu đến cuối đều không cho cô ta bất kỳ cảm giác yêu thích nào, anh không cùng cô ta chời trò mập mờ, không thích chính là không thích, thật sự là quân tử giữ mình trong sạch, cũng quân tử đến bạc tình.
"Chị Ân Mạn, không cần lại thích anh ta." Dương Dương đau lòng nói, "Đàn ông như vậy, không phải chúng ta thì sẽ không phải, chị còn trẻ, còn có rất nhiều cơ hội tìm được chân mệnh thiên tử của chị, kể cả không vì chính mình, cũng vì người đàn ông sau này của chị mà cố gắng bảo vệ chính mình, nếu không anh ấy sẽ rất đau lòng."
Ân Mạn nghe vậy liền khóc không thành tiếng, mấy ngày nay cô ta vẫn luôn chịu đựng để không khóc, ra vẻ trấn định làm việc trước mặt người khác, giờ khắc này là lúc cô ta làm càn nhất, khóc thút thít, cô ta tự nói