Bọn họ đã hai ba ngày không có liên lạc đứng đắn, công việc của anh rất ít khi có thể gọi điện thoại, nhiều nhất chỉ là gửi vài tin nhắn, nhưng thanh âm trong điện thoại cũng đều không đủ để bù đắp nỗi nhớ, càng đừng nói đến tin nhắn.
Trằn trọc thẳng đến đêm khuya vẫn chưa ngủ được, Giang Gia Niên trực tiếp ngồi dậy, xốc chăn lên gọi điện thoại bằng bất cứ giá nào, cô vốn tưởng rằng điện thoại cùa chính mình sẽ không chuyển được nhưng ít nhất cũng muốn thử một lần, trong lòng sẽ không lại nóng hầm hập mà muốn thử, dù sao chính là vì tâm tư của chính mình, kể cả người ta không tiếp cũng không có việc gì.....
Được rồi, tuy rằng đã khuyên bảo chính mình hồi lâu như vậy, nhưng nếu Hạ Kinh Chước thật sự không tiếp điện thoại, cô vẫn sẽ khó chịu trong lòng.
Bên này cô còn đang tự mình khó chịu, điện thoại liền chuyển được, nghe đầu bên kia di động truyền đến thanh âm dễ nghe đã lâu, trái tim Giang Gia Niên bắt đầu đập điên cuồng.
"Còn chưa ngủ sao?"
Anh cũng không hỏi là ai, nói thẳng như vậy, có phải cũng có nghĩa là trước đó anh cũng muốn gọi điện thoại cho cô hay không?
Giang Gia Niên "ừ" một tiếng sau một lúc lâu mới nói: "Có phải em quấy rầy anh nghỉ ngơi không."
Hạ Kinh Chước nặng nề nói: "Không có. Anh cũng đang muốn gọi điện thoại cho em, nhưng sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của em, làm chậm trễ em làm việc."
Giang Gia Niên nhấp môi không nói, nhưng mặc dù cô không nói lời nào, mặc dù cách điện thoại, đầu bên này Hạ Kinh Chước phảng phất cũng có thể nhìn thấy vẻ mặt mất mát cùng tịch mịch của cô, anh xúc động liền nói thẳng: "Nếu không em dọn đến đây ở cùng anh đi."
Nói xong lời này anh mới nghĩ ý tưởng này có bao nhiêu không thực tế, trước không nói hiện tại anh ở chính là ký túc xá của đội bay công ty, phòng rất nhỏ, hoàn toàn không thích hợp cho vợ chồng mới cưới ở, chỉ nói vì thuận tiện công việc của anh, tiện đi sân bay, cách trung tâm thành phố rất xa, công ty Giang Gia Niên chính là ở cao ốc trong thành phố, nếu cô dọn lại đây ở, buổi sáng liền phải dậy rất sớm để kịp giờ, vậy quá mệt.
Vậy nếu anh dọn qua chỗ cô thì sao? Cũng không thực tế, công việc của anh cần ở gần sân bay, hơn nữa thời gian không cố định, không biết mấy giờ phải đi, cũng không biết mấy giờ trở về, kể cả anh không thèm để ý đường xá vất vả, cũng lo lắng sẽ ảnh hưởng tới sự nghỉ ngơi của Giang Gia Niên.
Anh suy xét như vậy đương nhiên Giang Gia Niên cũng đều biết, bọn họ đều là người trưởng thành, lúc nói chuyện đều phải suy nghĩ hậu quả rõ ràng, dù cho vừa rồi Hạ Kinh Chước xúc động một chút nhưng Giang Gia Niên trả lời lại không phải xúc động.
Cô quyết đoán mà nói: "Được, để em dọn qua đó đi, đến ngày nghỉ của anh thì anh qua giúp em thu dọn đồ đạc đi."
Hạ Kinh Chước ngơ ngẩn, nhìn chằm chằm căn phòng đen như mực, nghĩ đến lời nói vừa rồi của cô, lòng tràn đầy thiếu sót tựa hồ đều được lấp đầy.
"Như vậy em sẽ rất vất vả." Anh thấp giọng sâu thẳm nói, "Anh phải dậy rất sớm để về trung tâm thành phố, sẽ không mệt sao."
Hiện tại sao Giang Gia Niên có thể thấy mệt, cô cảm thấy cả người đều dư thừa tinh lực, có khi buối tối hôm nay đều không ngủ được, hưng phấn đến nỗi muốn bắt đầu thu thập đồ đạc.
"Không mệt không mệt, kể cả xa thì sao, em là giám đốc mà, tối mới đến công ty cũng không sao, anh đừng lo lắng."
Tưởng tượng đến sau này vừa tỉnh dậy là có thể nhìn thấy anh, buổi tối có thể chờ anh trở về, trong lòng Giang Gia Niên liền muốn nở hoa, ba mươi năm, hóa ra yêu đương lại là loại chuyện hạnh phúc thú vị như thế, hôn nhân không phải phần mộ của tình yêu, ngược lại chính là nơi tình yêu bắt đầu, có thể có cuộc sống như vậy, một người chồng như vậy, Giang Gia Niên cảm thấy lát nữa cô ngủ cũng có thể cười đến tỉnh lại.
Nhưng mà sau đó cô mới phát hiện chính mình thật sự quá lạc quan, cái gì vừa tỉnh là có thể nhìn thấy anh, buổi tối có thể chờ anh trở về, đó đều là tùy duyên, tuyệt đối là tùy duyên. Hạ cơ trưởng hôm nay bay đi nơi này, ngày mai bay đi nơi khác, bay khoảng cách ngắn còn đỡ, buổi tối kể cả muộn cũng có thể về nhà, nếu bay đường dài cô chỉ có thể phòng không gối chiếc cắn khắn tay, gả cho một phi công, ngày qua ngày.....Giờ cô mới nghĩ qua.
***
Không đến mấy ngày, thời gian gặp mắt với hộ khách của An Bình đã đến.
Trước đó Giang Gia Niên đã tính toán, nếu đối phương thật là ba của Hạ Kinh Chước, trước tiên cô phải gửi tin nhắn báo cho anh một chút, cô không hy vọng hôn nhất của chính mình bởi vì như vậy mà xuất hiện cái khe nứt đầu tiên.
Buổi sáng thu thập thỏa đáng xong, nhìn phòng khách bao lớn bao nhỏ, đồ đạc của cô đã thu thập đến không sai biệt lắm, căn hộ này là thuê theo năm, so với ký túc xá của Hạ Kinh Chước thì tốt hơn nhiều, cô ở cũng quen, cách công ty lại gần, nhưng những điều