Hình Chu ngồi ở bên cạnh, nhìn chằm chằm di động của Hạ Kinh Chước không ngừng rung lên, sắc mặt tái nhợt im lặng hồi lâu, cứng đờ nói: "Anh không tiếp sao, nó vẫn kêu nãy giờ."
Hạ Kinh Chước giương mắt nhìn cậu ta một hồi, nhìn đến khi Hình Chu phải chuyển dời tầm mắt, biến hóa của cậu ta Hạ Kinh Chước nhìn ở trong mắt, cậu ta mâu thuẫn cái gì, anh cần chút thời gian để tìm tòi nghiên cứu, anh không phải là người thích quanh co lòng vòng, có lẽ lần này nghỉ phép trở về, anh phải nói chuyện riêng với cậu ta một chút.
Hiện tại, việc cấp bách vẫn là tiếp điện thoại đi.
Lâm Hàn Dữ dù sao cũng là cấp trên của Giang Gia Niên, hôm nay cô còn đang làm việc, anh lo lắng có phải cô xảy ra chuyện gì hay không.
Đứng dậy rời khỏi khoang điều khiển, Hạ Kinh Chước ra chỗ thang lầu trên phòng nghỉ cơ trưởng, trên này yên lặng hơn chút, sẽ không bị người quấy rầy.
Chờ ngồi ổn rồi, anh mới tiếp điện thoại, giống như đối đãi với người xa lạ: "Xin chào, anh tìm ai."
Lâm Hàn Dữ hừ lạnh trong lòng một tiếng, ngữ điệu thật ra lại hiền lành dễ thân: "Gọi điện thoại cho Hạ cơ trưởng tự nhiên là tìm ngài. Tôi không tin anh không nhớ số điện thoại của tôi, có khi anh vẫn luôn nhớ thật kỹ số của tôi đi."
Hắn ta lấy tự tin từ đâu ra? Hạ Kinh Chước vô cùng lãnh đạm nói: "Không có, tôi rất bận, trong đầu chỉ nhớ những thứ hữu dụng, những thứ vô dụng tôi đều không để trong lòng."
Đối mặt với tình địch, trong lời nói muốn thắng hắn thôi, Lâm Hàn Dữ chỉ có thể an ủi chính mình hắn ta sẽ không cao hứng được bao lâu.
Anh ta hít sâu một chút, nói thẳng: "Hạ Kinh Chước, hiện tại có phải anh đang đặc biệt đắc ý, đặc biệt cao hứng không?"
Hạ Kinh Chước không nói lời nào, trầm mặc tương đương với ngầm đồng ý, làm Lâm Hàn Dữ càng thêm không chỗ dung thân.
"Tôi nói cho anh biết, anh đừng cao hứng quá sớm." Lâm Hàn Dữ thay đổi ngữ khí mỉm cười nói, "Anh hẳn là cũng nghe nói, Duyệt Đồ xuất hiện nguy cơ, dự án hợp tác với An Bình các người bị đình trệ, hiện tại lãnh đạo An Bình muốn hủy hợp đồng, muốn chúng tôi bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, kia chính là một số tiền rất lớn."
Nói đến đây Hạ Kinh Chước đã mất kiên nhẫn, anh lạnh như băng nói: "Chuyện anh phá sản cũng không liên quan đến tôi."
Lâm Hàn Dữ "À" một tiếng nói: "Nhưng vợ mới cưới của anh lại là giám đốc của tôi, cô ấy cũng là một thành viên của công ty, chẳng lẽ thật sự không liên quan đến anh sao?" Dừng một chút, cũng không cần anh trả lời, "Đương nhiên, có lẽ thật sự không có quan hệ gì với anh, nhưng Gia Niên khẳng định không cho là như vậy. Cô ấy luôn đối với tôi rất tốt, đối với công ty cũng tốt, tận tâm làm việc, vì công ty có thể vận hành bình thường, thậm chí không tiếc trả giá bằng bản thân."
Hạ Kinh Chước nhìn chằm chằm cửa thang lầu phía trước, đạm mạc nói: "Tôi không thích người khác tự cho là thông minh, nói bóng nói gió khi nói chuyện với tôi. Anh muốn nói gì thì nói thẳng ra đi, không nói tôi liền treo." Nói xong anh liền muốn ngắt điện thoại.
Lâm Hàn Dữ không có biện pháp, không hy vọng nỗ lực của chính