Thấy anh trầm mặc không nói, Giang Gia Niên duỗi tay cầm tay anh, từng ngón tay khẽ vuốt lên ngón tay anh, thật kỳ diệu, động tác như vậy của cô làm tâm tình của anh giống như lập tức bình tĩnh thanh tỉnh hơn rất nhiều, anh nhìn phía trước, ngay cả hô hấp cũng mang theo mùi rượu, không biết khi nào ý thức lại mơ hồ, giây phút thanh tỉnh ngắn ngủi này, đáng quý.
"Em cũng là quá ngốc, lúc ấy ba anh khẩn cầu em đừng nói cho anh, em liền thật sự không nói cho anh. Khi đó em không nghĩ tới Lâm Hàn Dữ có thể đê tiện lợi dụng quan hệ của anh với em để kiếm lời cho công ty, liền khẳng định cũng sẽ để anh thấy tất cả, nếu đều làm mùng một, anh ta sao lại có thể không làm mười lăm đây? Việc này không phải phù hợp với bản chất thương nhân của anh ta sao."
Giang Gia Niên thu hồi tầm mắt nhìn Hạ Kinh Chước, chậm rãi nói, "Cho nên em từ chức, về sau em sẽ không đến Duyệt Đồ làm việc nữa, từ nay về sau anh ta là anh ta, em là em, em cùng anh ta không còn bất kỳ liên quan gì."
Dừng một chút, cường điệu, "Còn chuyện An Bình quyết định tiếp tục hợp tác với Duyệt Đồ, em thật sự không có tham dự vào, có thể là Lâm Hàn Dữ nói gì đó với ba anh, ba anh mới có thể lựa chọn như vậy. Em nghĩ, ông ấy là muốn cho công tác của em ổn định một chút, rốt cuộc thì em đã mang thai, còn cùng anh kết hôn, ông ấy muốn anh sống tốt, anh không tiếp thu sự trợ giúp của ông ấy, ông ấy cũng chỉ có thể tới giúp em."
Lời này nói xong, hiểu lầm xem như giải thích rõ ràng, không có vấn đề tin hay không tin tồn tại, cô thẳng thắn như vậy, thậm chí không tiếc từ chức, rời khỏi công ty chứng kiến cô trưởng thành kia để chứng mình chính mình, Hạ Kinh Chước không có lý do gì mà không tin cô.
Anh chậm rãi dựa sang một bên, đem đầu đặt ở trên vai có chút nhỏ bé yếu ớt của người phụ nữ, cô nhìn anh, anh lại nhìn qua kính chắn gió nhìn đám người bên ngoài, qua hồi lâu, đến khi cô cho rằng anh đều ngủ rồi, mới nghe thấy được anh phảng phất như vừa mới tìm về giọng nói.
"Đời này anh đều không thể làm chuyện động tay động chân với phi cơ, đem mấy trăm sinh mệnh đặt vào hoàn cảnh nguy hiểm."
Anh ách giọng nói, hô hấp tràn ngập mùi rượu cũng không dễ ngửi, nhưng Giang Gia Niên cũng không ghét bỏ, một chút cũng không.
"Bởi vì....."
Anh chậm rãi gục đầu xuống, Giang Gia Niên cảm giác được bả vai ướt át, muốn an ủi anh, lại không biết nên nói cái gì.
"Bởi vì mẹ anh, người sinh ra anh, nuôi dưỡng anh, ngươi anh yêu nhất trên thế giới này, liền qua đời trong một tai nạn trên không."
Anh không dấu vết, khinh thanh tế ngữ mà ném ra một tin tức bùng nổ như vậy, ngay cả Giang Gia Niên cũng kinh ngạc không thôi, cô kinh ngạc liếc anh, Hạ Kinh Chước nhìn phía trước tự giễu nói: "Anh sao có thể động tay động chân với phi cơ? Người khác hiểu lầm anh cũng không sao, nhưng anh không nghĩ tới HÌnh Chu sẽ cùng người khác tới bôi nhọ anh." Anh ngồi dậy nhìn về phía Giang Gia Niên, ngữ khí khó chịu nói, "Cậu ta là người anh dùng thiệt tình đối đãi mang theo, anh hy vọng một ngày nào đó cậu ta có thể trở thành một phi công phụ trách chuyên nghiệp, anh dùng hết khả năng mà dạy tất cả kỹ xảo anh biết cho cậu ta, nhưng tới cuối cùng, người cùng người khác hoa dao nhỏ trên người anh cũng là cậu ta."
Giống như sợi dây căng quá đột nhiên bị chặt đứt ngay lập tức, Hạ Kinh Chước trầm mặc mà bị Giang Gia Niên kéo vào trong lòng ngực ôm gắt gao, giống như người mẹ ôm ấp đứa con của mình, Giang Gia Niên biết hình dung như vậy không đúng, nhưng cô nghĩ, hiện tại cô đại khái chính là loại trạng thái nhìn thấy đứa con chính mình ở bên ngoài bị người khác khi dễ, trong lòng có loại cảm giác bi phẫn đan xen.
Hình Chu.
Tên này cô nhớ kỹ.
Cô đương nhiên sẽ không tìm Hình Chu đánh cho cậu ta một trận, đó cũng không phải phong cách của cô, nhưng cô sẽ làm cậu ta tự mình đến xin lỗi Hạ Kinh Chước, còn có tha thứ cho đối phương hay không, đó là chuyện của anh.
Giang Gia Niên càng nghĩ càng tức giận, lực đạo ôm Hạ Kinh Chước càng thêm chặt, cô cắn môi dưới, giống như đang nhìn thấy kẻ thủ, thẳng đến khi người trong lòng ngực chậm rãi ngẩng đầu lên đối diện với cô, Giang Gia Niên nhìn anh chậm rãi nói: "Không có việc gì, tất cả đều sẽ tốt thôi."
Chính là một câu an ủi đơn giản như vậy, giống như là mở ra van áp điều tiết cảm xúc, Hạ Kinh Chước ánh mắt phức tạp mà nhìn cô hồi lâu, nghẹn ngào nói một câu: "Gia Niên....."
"Anh.....Anh không bao giờ là phi công nữa."
"Có khả năng đời này anh không thể lại được điều khiển phi cơ."
"Gia Niên, anh không bao giờ có thể bay."
"Không bao giờ có thể."
"Gia Niên....."
Buổi tối ngày đó Giang Gia Niên vô cùng khó chịu.
Thời điểm biết được tin tức Lâm Hàn Dữ cùng Hứa Hoan Nhan đính hôn cũng không khó chịu như vậy.
Cô lái xe về nhà, đem Hạ Kinh Chước sắp xếp xong, giúp anh cởi giày cùng chế phục chật vật trên người, nhìn chính anh an tĩnh mà đánh răng, mới kéo chăn lên cho anh, tắt đèn, sau đó liền nằm bên cạnh anh, không nhúc nhích mà nhìn anh.
Nhìn một lúc, cô lấy di động, hạ độ sáng màn hình, tìm được số của Ân Mạn, gửi cho đối phương một tin nhắn.
Lúc này Ân Mạn còn chưa ngủ, vẫn luôn không có tin tức của Hạ Kinh Chước làm cô ta không có cách nào an tâm đi ngủ, nửa đêm rốt cuộc chờ được tin nhắn của Giang Gia Niên, lại có thêm một vấn đề.
[Thỉnh cô cho tôi số