Hạ Uyên ý vị thâm trường mà cười một chút nói: "Tôi là ai? Cậu không đoán ra được tôi là ai sao? Tiểu tử bên cạnh kia hiển nhiên là thông minh hơn cậu, lập tức đoán được rồi." Ông chỉ vào chính mình nói với Hình Chu nói, "Tôi đây không ngại tự giới thiệu một chút vậy, tôi là Hạ Uyên, ba của Hạ Kinh Chước, cũng coi như là lão tiền bối của các cậu." Ông nhìn những đồng nghiệp vây quanh nói, "Tôi tới đây tìm các cậu, chính là muốn hỏi các cậu một chút, có phải các cậu bôi nhọ con trai của tôi hay không?"
Hình Chu vừa nghe đến chuyện liên quan tới Hạ Kinh Chước liền bắt đầu khẩn trương, căn bản không nói nên lời để trả lời, Trần Phong vốn tưởng rằng việc này đã kết thúc, không dự đoán được quan hệ cha con bọn họ tựa hồ không tốt lắm nhưng ba của Hạ Kinh Chước cư nhiên sẽ đến tìm bọn họ, hấp tấp mà nói câu: "Hạ lão tiên sinh, chuyện này cũng không phải là chúng tôi quyết định, là chủ nhiệm Lý cùng Dư phó tổng an bài, ngài có bất kỳ vấn đề gì vẫn nên đi tìm bọn họ nói đi."
Hạ Uyên lạnh lùng mà nhìn Trần Phong nói: "Người trẻ tuổi này, cậu yên tâm, tôi đương nhiên phải đi tìm lão Lý cùng Dư Sơn, nhưng trước đó tôi phải nói cho các cậu tỉnh ngộ, đừng tưởng rằng làm chuyện xấu nhất thời không bị người ta bắt được liền vĩnh viễn an toàn, con trai của tôi tuyệt đối không làm ra loại chuyện này, người bôi nhọ nó, một ngày khi chân tướng rõ ràng sẽ phải cuốn gói cút khỏi An Bình." Ông gằn từng chữ một mà cường điệu, "Tôi lấy thân phận từng là giáo viên cơ trưởng để đảm bảo."
Trần Phong giật mình, đứng ở kia không thể tưởng tượng được mà nhìn Hạ Uyên, cuối cùng ông nhìn hắn ta một cái, vỗ vỗ bả vai Hình Chu, nhấc chân rời khỏi chỗ này, phương hướng thẳng đến văn phòng chủ nhiệm Lý.
Trần Phong hoàn toàn luống cuống, hắn ta nhìn về phía Lâm Đống, Lâm Đống đứng ở trong đám người nhìn một màn này, cuối cùng ánh mắt ngưng trọng, mặt lộ ra vẻ suy tư.
Trong văn phòng, chủ nhiệm Lý đang muốn đi ra thì cửa liền mở, ông ta bị hoảng sợ, thấy Hạ Uyên tiến vào liền vỗ vỗ bộ ngực nói: "Ông tới sao không gõ cửa, làm tôi sợ nhảy dựng."
Hạ Uyên nhàn nhạt nói: "Không làm chuyện trái với lương tâm, ông cần gì sợ quỷ gõ cửa?"
Chủ nhiệm Lý bất đắc dĩ nói: "Lời này của ông là có ý gì? Tôi biết ông tới đây vì cái gì, việc của Kinh Chước tôi cũng không có biện pháp, là Dư phó tổng hạ lệnh dừng bay, tuy rằng tôi không tin Kinh Chước sẽ làm ra loại chuyện này, nhưng chứng cứ vô cùng xác thực, có thể làm thế nào đây?"
"Chứng cứ cái quỷ gì!" Hạ Uyên tức giận nói, "Chẳng lẽ quá ưu tú là sai sao? Con trai của tôi chẳng những kỹ thuật phi hành tốt mà kiến thức phi hành cũng toàn diện ngược lại là do nó không đúng sao? Nó đã là tốt nhất, căn bản không cần phải chèn ép hậu bối, nó ngay cả cửa sau của ngươi ba như tôi cũng chưa bao giờ đi, vì cái gì phải làm ra cái chuyện ngu xuẩn như chèn ép hậu bối như vậy chứ? Đời này có phạm phải sai lầm gì tôi cũng đều nguyện ý tin tưởng, nhưng nó tuyệt đối sẽ không động tay động chân với phi cơ! Mẹ nó chính là chết ở tai nạn trên không, sao nó có thể làm ra chuyện như vậy chứ?"
Dư phó tổng tới tìm chủ nhiệm Lý đi mở họp, vừa vào cửa liền nghe thấy Hạ Uyên nói năng hùng hồn như vậy, ông ta hoảng sợ, kinh ngạc mà nhìn Hạ Uyên, Hạ Uyên theo tầm mắt chủ nhiệm Lý nhìn qua, đối diện với tầm mắt của Dư phó tổng, lạnh giọng nói: "Xin chào, chúng ta cũng không tính quen thuộc, tôi tự giới thiệu một chút, tôi là Hạ Uyên."
Dư phó tổng hơi há mồm, không nói nên lời.
Bệnh viện.
Giang Gia Niên vừa mới làm kiểm tra xong đi ra, Hạ Kinh Chước chờ ở bên ngoài, áo khoác của cô ở trên cánh tay anh, thời điểm cô làm kiểm tra, anh im lặng đứng ở kia, tầm mắt nhìn một chỗ, cũng không nhìn đông nhìn tây, liền cứ đợi như vậy, giống như là không có sinh mệnh vậy.
Chờ cô đi ra, anh giống như mới sống lại, sẽ nói sẽ cử động, lập tức đứng dậy đi lên phủ thêm áo khoác cho cô, hai người cầm kết quả kiểm tra đến chỗ bác sĩ.
Trên đường đi, Giang Gia Niên giúp anh sửa sang lại áo khoác một chút nói: "Lạnh không?"
Hạ Kinh Chước cùng cô sóng vai đi tới, sẽ có ý thức mà ngăn ra khoảng cách của người đi đường với cô, tránh cho cô bị người ta đụng vào, vô cùng cẩn thận.
"Không lạnh, vì sao hỏi như vậy."
Anh trả lời, cũng không nhìn cô, lực chú ý đặt ở một bên.
Giang Gia Niên nhìn anh một cái mới nói: "Bởi vì tay anh rất lạnh."
Tay Hạ Kinh Chước đang nắm lấy tay cô theo bản năng muốn rút lại, nhưng Giang Gia Niên lại dùng sức nắm chặt, nhìn con đường phía trước nói: "Không sao, tay của em rất ấm, để em giúp anh sưởi ấm."
Hạ Kinh Chước nhấp môi không nói, hai người đã tới khoa phụ sản, bác sĩ xem qua kết quả kiểm tra nói đứa bé rất khỏe mạnh, phát triển bình thường, cần đi tản bộ nhiều hơn, duy trì tâm trạng thoải