Giang Gia Niên nghĩ như vậy, dứt khoát duỗi tay cầm lấy tay anh, thay đổi thành biểu tình nghiêm túc nói: "Mấy hôm trước em về nhà mẹ mấy ngày, anh biết đúng chứ?"
Hạ Kinh Chước dựa vào đầu giường nhìn cô chăm chú, dùng ngón tay nhéo mấy ngón tay của cô, không biết có phải bởi vì mang thai hay không, gần đây ăn tương đối nhiều, cô có chút mượt mà, ngón tay trước kia thon dài cũng có thêm chút thịt, nhéo vào cảm xúc đặc biệt tốt, làm tâm tình người ta cũng tốt lên.
Dưới tâm tình tốt như vậy, tựa hồ nói cái đề tài gì cũng đều có thể làm người tiếp thu, Hạ Kinh Chước đáp lại cũng rất ôn nhu, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, rõ ràng là ngữ khí bình thường, nhưng từ trong miệng anh phát ra, lại mang theo cảm giác dụ hoặc không dấu vết.
Giang Gia Niên lắc lắc đầu làm chính mình tỉnh táo một chút, nỗ lực nói: "Là thế này, anh xem không phải sắp ăn tết sao, em cũng không biết ăn tết anh có được nghỉ không, ba mẹ em bên kia bọn họ.....Muốn nói, chúng ta đều kết hôn rồi, đứa nhỏ cũng không đến mấy tháng nữa là được sinh ra, có phải nên sắp xếp Hạ thúc thúc gặp mặt bọn họ hay không?"
Cô nói hết lời xong biểu tình của Hạ Kinh Chước liền cứng lại rồi, tất cả ôn tồn nhu hòa vừa rồi đều không còn sót lại chút gì, giống như chạm vào vảy ngược của rồng vậy, ẩn chứa sóng ngầm mãnh liệt.
Lời đều đã nói ra, lại không thể thu hồi lại, Giang Gia Niên chỉ có thể mạnh mẽ hòa hoãn không khí nói: "Đúng rồi, trước kia em đều gọi ba anh là bác trai, nhưng sau đó em tính lại, tuổi ba mẹ em đều lớn hơn ba anh, em nên gọi là Hạ thúc thúc mới đúng."
Phản ứng của Hạ Kinh Chước vẫn bình đạm như cũ, cũng không hé răng, cứ dựa vào kia như vậy, chuyển tầm mắt không biết suy nghĩ cái gì, Giang Gia Niên duỗi tay quơ quơ trước mặt anh, kể cả việc cô muốn nói tiếp theo có thể anh không thích, nhưng cô vẫn muốn nói ra.
"Kinh Chước, ba anh là phạm vào sai lầm, em cũng không phản đối anh hận ông ấy, nhưng nhiều năm như vậy, anh có nghe qua ông ấy giải thích sao?"
Giang Gia Niên nói làm Hạ Kinh Chước ngây ngẩn cả người, anh nhìn cô, cô có chút chần chờ nói: "Em không biết có phải em quá mẫn cảm hay không, nhưng em luôn cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy, thời điểm xảy ra việc đó anh còn rất nhỏ, rất nhiều việc người lớn không thể nói cho anh, sau đó có thể anh cũng không cho ba anh cơ hội giải thích, Hạ thúc thúc tính cách lại giống anh, không có thói quen giải thích với người khác, anh đương nhiên có thể tiếp tục hận ông ấy, cũng có thể không cho ba mẹ em gặp mặt ông ấy, nhưng em cảm thấy.....Nhiều năm như vậy, Kinh Chước, anh nên cho ông ấy một cơ hội giải thích." Cô cầm tay anh, nhấp môi nói, "Chẳng sợ ông ấy giải thích không có cách nào làm anh vừa lòng, khi đó anh có thể tiếp tục hận ông ấy, chúng ta cùng nhau tới trừng phạt ông ấy, nhưng ông ấy cũng nên có được một cơ hội đi."
Nên cho người kia cơ hội giải thích sao.
Đặt tay lên ngực tự hỏi, từ nhỏ đến lớn trước nay anh cũng chưa nghĩ tới nghe ông ấy giải thích, anh cho rằng sự việc tận mắt mình nhìn thấy, không cần bất kỳ ai tới giải thích.
Mẹ anh là thật sự qua đời, ba anh từ bỏ chuyến bay đáng lẽ ông ấy nên chấp phi, đôi cho người khác, đây là việc Hạ Kinh Chước vẫn luôn không cách nào tiêu tan, anh luôn nghĩ, lấy kỹ thuật của ba anh, mặc kệ phi cơ kia phát sinh vấn đề gì đều có thể bình an hạ cánh, nếu lúc ấy ba anh là người chấp phi, vậy mẹ anh sẽ không phải chết, anh cũng không cần từ nhỏ đã bị người ta nói là "Đứa trẻ không có mẹ".
Kể cả sự việc phát sinh đã qua rất nhiều năm, anh vẫn cảm thấy rõ ràng trước mắt như cũ, lời Giang Gia Niên nói còn quanh quẩn bên tai, anh cũng bắt đầu tự hỏi chính mình, anh có cần một lời giải thích hay không.
***
Buối tối hôm nay chính là giao thừa.
Hạ Uyên nhìn bông tuyết bay xuống bên ngoài, tính tính thời gian, ông cũng nên rời đi.
Thu hồi tầm mắt, nhìn xung quanh, căn nhà này đã hai mươi năm không có