Hạ Uyên hơi suy tư một chút liền đáp ứng, hai người hẹn thời gian địa điểm, Giang Gia Niên cắt đứt điện thoại, thở ra một hơi nhìn người bên cạnh, thấp giọng nói: "Đến lúc đó anh tránh ở sau bình phong, em chọn là quán đồ ăn Trung Quốc, anh ngồi nghe ở đó, sẽ không bị lộ tẩy."
Điện thoại cắt đứt, Hạ Kinh giống như thoáng khôi phục thần trí, đối với lời nói của cô cũng chỉ hơi gật đầu đáp lại, sau đó liền đứng dậy rời khỏi phòng ngủ.
Giang Gia Niên nhìn bóng dáng của anh, cũng biết anh ít nhiều có chút tâm tình trốn tránh, nhưng anh có thể đáp ứng lần an bài này của cô đã vô cùng ngoài ý muốn, quan hệ giữa cha con bọn họ có cơ hội hòa hoãn thậm chí khôi phục như ban đầu, này thật chính là tin tức tốt nhất cô thu được từ năm mới đến nay.
Chờ đến thời gian ước định, Giang Gia Niên liền thúc giục Hạ Kinh Chước đi thay quần áo, lái xe tới địa điểm hẹn trước.
Bọn họ phải tới nhà hàng sớm một chút, tuy rằng hẹn ở nhà hàng nói là muốn ăn cơm, nhưng chỉ là nói sự tình, lại còn là đề tài trầm trọng, phỏng chừng cũng không có tâm tư ăn cơm, cho nên mới ăn lót dạ ở nhà trước, phải biết rằng hiện tại trong nhà có một thai phụ, một người ăn phần của hai người, cũng không thể bị đói.
Chờ đến khi bọn họ tới nhà hàng, Hạ Uyên còn chưa tới, trước tiên bọn họ phải an bài một chút, như vậy vừa thích hợp.
Vào phòng, Giang Gia Niên nhìn kỹ hoàn cảnh một chút, ừm, vô cùng hoàn mỹ, phía sau bình phong cũng rất rộng, mang một cái ghế dựa vào là đủ rồi, ngồi ở bên bàn ăn đưa lưng về phía bình phong cũng sẽ không thấy mặt sau có người, cô vừa lòng gật gật đầu, đang muốn nói chuyện với Hạ Kinh Chước, liền thấy anh đặc biệt tự giác mà mang ghế dựa ra sau bình phong, ngồi xuống.
Giang Gia Niên cười, nói ôn hòa với người phục vụ: "Phiền anh mang giúp tôi một cái ghế khác đến đây."
Phòng hai người có hai cái ghế dựa, anh lấy đi một cái liền còn dư lại một cái, Hạ Uyên tới không lộ mới là lạ, Giang Gia Niên phải làm hoàn mỹ một chút.
Giang tổng nếu thật muốn làm tốt một chuyện gì đó, thì là tuyệt đối có thể làm tốt, chờ thời điểm Hạ Uyên đến, tất nhiên không thể phát hiện được nơi này trừ bọn họ ở ngoài còn có người thứ ba, người kia lại còn là con của ông.
"Hạ thúc thúc, người đã đến rồi." Giang Gia Niên đĩnh bụng to đứng lên, duỗi duôi tay nói, "Chú ngồi bên trong đi." Cô chỉ vào vị trí đưa lưng về phía bình phong.
Hạ Uyên cũng không nghi ngờ cô, đi qua liền ngồi xuống, Hạ Kinh Chước xuyên thấu qua bình phong nhìn ba anh cách đó không xa, bóng dáng của ông nhìn qua vừa mệt mỏi lại vừa tang thương, đầy đầu tóc bạc mặc dù cách bình phong cũng có thể nhìn ra một chút dấu vết, rõ ràng lần đầu tiên anh nhìn thấy sau khi ông ấy về nước không phải như thế, trong lòng Hạ Kinh Chước có chút khó chịu, nhưng anh chỉ là cau mày, cũng không tỏ vẻ gì.
Giang Gia Niên thanh thanh giọng nói, nhìn thức ăn trên bàn liếc mắt một cái nói: "Lần trước cùng chú ăn cơm một lần, cháu nhớ kỹ chú thích ăn cái gì, trực tiếp gọi luôn, chú xem nếu không hợp khẩu vị chúng ta lại gọi thêm vài món."
Hạ Uyên quét mắt qua thức ăn trên bàn, đích xác đều là món ông tương đối thích, Giang Gia Niên cẩn thận như vậy cũng làm ông thật ngoài ý muốn, nhưng mà nhớ tới lần trước ở An Bình, khi cô biện giải giúp Hạ Kinh Chước, cũng là cường thế hoàn mỹ làm người ta không cách nào phản bác, sự tình có thể giải quyết viên mãn cũng toàn dựa vào cô, người vợ của con trai này, ông xem như nó cũng không chọn sai.
"Cháu hẹn ta tới muốn nói chuyện gì vậy?" Hạ Uyên nhìn nhìn đồng hồ nói, "Đã qua thời gian ăn trưa, có việc gì cứ nói thẳng, chúng ta đều biết lần này không phải đơn thuần tới ăn cơm, ta đã đặt vé máy bay mùng một, về nước Mỹ."
Biểu đình của Giang Gia Niên đọng lại một chút, nhớ tới người đàn ông phía sau bình phòng, trong lòng cô chuẩn bị từ ngữ một chút, vừa rót nước cho Hạ Uyên vừa nhẹ giọng nói: "Chú đi gấp như vậy sao? Vậy cháu cũng không quanh co lòng vòng nữa. Lần trước ở An Bình, cháu nghe được chú cùng bọn họ nhắc tới một việc, nhưng Kinh Chước không muốn nói với cháu, cho nên cháu vẫn luôn nghĩ tìm cơ hội tìm hiểu rõ ràng, mới hẹn chú tới."
Hạ Uyên nhăn mi, cũng rất kháng cự nói đến đề tài này, Giang Gia Niên ôn hòa tiếp tục nói: "Hạ thúc thúc, cháu biết chú trừ phi là bất đắc dĩ, cũng không muốn nhắc tới sự việc kia. Nhưng cháu nghĩ, chú nói cho cháu cũng không phải chuyện gì xấu, cháu là vợ của Kinh Chước, cháu hẳn nên biết anh ấy đã trải qua những chuyện gì, tuy rằng cháu không xác định chính mình có năng lực hòa hoãn quan hệ cha con của hai người hai không, nhưng cháu sẽ nỗ lực." Dừng một chút, cô thay đổi ngữ khi nói, "Tuổi của chú cũng không nhỏ, có một số việc phòng chừng trừ chính mình cũng chưa bao giờ nói cho người thứ hai biết đi? Nhiều năm như vậy, vẫn luôn chôn ở trong lòng, kể cả nỗ lực làm lơ đi như thế nào, cũng sẽ thấy áp lực. Chú không nghĩ tìm người nói ra sao?"
Biểu tình của Hạ Uyên thay đổi mấy lần, từ lúc ban đầu kháng cự đến cuối cùng tự giễu, thật lâu sau ông mới nói: "Ta chỉ là kinh ngạc. Nhiều năm trôi qua như vậy, cho dù là người thân cận nhất