Hạ Uyên không tiếng động mà rơi nước mắt, ông tự nhận kỹ thuật ổn đinh, lúc trước có thể xử lý vấn đề cũng không nói chơi, nếu không phải ông thay ca, sự cố liền sẽ không phát sinh, những năm gần đây, ông vẫn luôn đeo trên lưng vô số tội nghiệt của những người đã qua đời đó, sắp chị áp đến chết.
Giang Gia Niên cũng bị chấn động rồi, những hiểu lầm đó được làm rõ chân tướng sự thật, kỳ thật sự thất rất đơn giản cũng rất đơn thuần, chẳng qua là tâm cha mẹ đáng thương trong thiên hạ mà thôi, trong xã hội Trung Quốc khi đó, ly hôn mặc kệ đối với ai mà nói đều thật không tốt, áp lực Hạ Uyên phải nhận cũng không thiếu so với mẹ của Hạ Kinh Chước, nếu không có tai nạn trên không lúc trước, chờ Hạ Kinh Chước trưởng thành, mẹ anh nhất định sẽ nói sự thật cho anh, có phải như vậy liền giai đại vui mừng hay không?
Phía sau bình phong, Hạ Kinh Chước sững sờ ở đó, hốc mắt đỏ ửng, lại không rơi nước mắt.
Nhưng không rơi nước mắt cũng không có nghĩa là anh không bị chấn động.
Hiểu lầm những năm này được cởi bỏ, anh phát hiện chính mình oán hận một ngưởi nhiều năm như vậy kỳ thật cũng không có thời điểm bất kham như bây giờ, phảng phất như tín niệm sụp xuống vậy, tất cả ân ân oán oán trong nháy mắt bị điên đảo, nhưng cảm xúc xa xôi đó trong nháy mắt liền hội phi yên diệt, anh sẽ cảm thấy tiêu tan sao? Sẽ không. Anh sẽ cảm thấy tự trách sao? Sẽ không.
Anh chỉ có cảm thấy sợ hãi cùng phẫn nộ thật sâu.
Người luôn tự thích cho là đúng.
Ông ấy tự cho mà đúng là giấu diếm, tự cho là đúng mà trả giá, ông ấy muốn tốt cho người khác, nhưng căn bản không nghĩ tới những việc đó người khác có cần hay không.
Khi ông ấy tự cho là đúng mà tại thành hậu quả nghiêm trọng, ông ấy lại tiếp tục tự cho là đúng mà tự mình thống khổ, cái gì cũng không nói, sau đó chờ một ngày chân tướng lộ ra, để cho người khác lâm vào áy náy, để cho người khác hối hận, đây là ông ấy muốn sao?
Dựa vào cái gì.
Là chính ông ấy không nói rõ ràng, là trước đây ông ấy giấu diếm, bị anh hận, bị anh oán, bị anh không tha thứ như vậy, đều là gieo gió gặt bão.
Anh không cần có bất kỳ chút áy náy nào, cũng không cần có bất kỳ cảm giác tội lỗi nào.
Không cần.
***
Đêm giao thừa, những năm trước đều là Hạ Kinh Chước một mình vượt qua ở ký túc xá công ty.
Thời điểm đó, an h sẽ nhận được sủi cáo nóng đồng nghiệp đi suốt đêm đưa tới, cũng có người từng mời anh đến nhà đối phương đón giao thừa, nhưng không thân chẳng quan, chạy tới nhà người ta, nhìn ngươi ta tốt đẹp mà ăn tết, Hạ Kinh Chước rốt cuộc vẫn là không rộng lượng như vậy, cũng sẽ ghen ghét, cho nên mỗi lần anh đều cự tuyệt.
Nhiều năm như vậy, vào năm anh sắp hai mươi tám tuổi, rốt cuộc có thể cùng ăn tết với người nhà.
Nhà cũ Giang gia cũng không lớn, chính là một căn phòng ở bình thường, toàn bộ diện tích cũng khoảng 100m2, trong nhà có rất nhiêu gia cụ và đồ dùng sinh hoạt, nơi nơi đều để đến tràn đầy, kể cả chỉ tính bọn họ một nhà bốn người, tất cả cùng ngồi ở phòng khách cũng cảm thấy thật náo nhiệt.
Này cũng coi như là tiêu lạc thú ở nhân gian, sẽ không cảm thấy trống vắng.
TV mở lên, trên đó đang phát sóng tiệc tối liên hoan Tết âm lịch, Hạ Kinh Chước ngồi ở sau bàn uống trà, Giang phụ cười tủm tỉm mà nói chuyện với anh, nói đến chính mình cùng mấy người bạn đánh cờ đó, con rể của mình là phi công hãng bay An Bình, còn là cơ trưởng, để xem những người đó ngày xưa nói con gái nhà ông sao vẫn chưa kết hôn đã được người rước đi rồi, câu nói kia nói sao đây? Đúng rồi, im lặng thì không sao, ra tiếng thật kinh người, chính là nói đến Giang Gia Niên.
Giang Gia Niên ngồi một bên nghe bát quái mà ngượng ngùng, bưng chén trà muốn uống, Giang mẫu lại nhanh chóng tiến lên nói: "Con đừng uống nước trà, giờ đã sáu tháng rồi, uống chút nước ấm, ăn chút đồ bổ, lúc mẹ mang thai con sáu tháng bụng còn lớn hơn con bây giờ."
Giang Gia Niên cúi đầu nhìn bụng chính mình, có chút hiếu kỳ nói: "Bụng con còn nhỏ sao?"
Giang mẫu gật đầu nói "Ừ", Giang phụ ghét bỏ mà nói: "Đừng nghe mẹ con nói, thời điểm bà ấy mang thai ăn quá nhiều, béo đó! Bụng con như bây giờ là vừa rồi, nhà đối diện chúng ta có con gái mang thai cũng sáu tháng bụng cũng không to bằng con đâu, cô bé kia mới là gầy, không khỏe mạnh, con gái của ba cứ như vậy khá tốt!"
Giang mẫu trắng mắt liếc Giang ba một cái, cuộc sống của hai người luôn là cãi nhau, nhưng việc này cũng không cản trở tình cảm của bọn họ, Hạ Kinh Chước dựa