“ Nghe đồn hôm nay có giáo viên mới đến.
“
“ Xinh không ?”
“ Nghe đâu dữ dằn lắm.
“
Từ xa đã nghe thấy lời xì xầm bàn tán về giáo viên mới, tôi nhíu mày tỏ vẻ khó chịu.
Ai nói tôi dữ dằn vậy.
Tôi là con gái nhà lành hiền dịu nết na thế mà, chỉ lâu lâu có hơi cục súc một tí thôi vậy mà bị đồn cho thành sư tử hà đông luôn rồi.
Tôi bước vào lớp, tiếng ồn la hét lập tức im bặt, tụi nó giương mắt ếch nhìn tôi.
“ Không biết chào hỏi là gì à ?”
Rồi tiếng của lớp trưởng bối rối cất lên.
Làm như tôi là người nổi tiếng không bằng.
“ Học sinh nghiêm! “
“ Ngồi xuống.
“
Trước khi bước vào đây tôi cũng đã nghe danh của cái lớp này.
Quậy phá không ai bằng.
Đã dốt mà không biết phấn đấu.
Đã thay năm lần giáo viên chủ nhiệm rồi, thầy cô bộ môn mỗi lần dạy xong phải chạy ra ngoài ôm mặt khóc, tôi đúng là đen thật.
Bốc thăm trúng ngay cái lớp này.
“ Tiết này cô sẽ cho chúng ta làm quen với nhau, cô tự giới thiệu, cô tên là Khả Linh, cô sẽ đảm nhận vai trò giáo viên chủ nhiệm của các em trong học kì tới.
“
Cả lớp ồ lên kinh ngạc.
Có chút ngạc nhiên xen lẫn chế giễu.
“ Các bạn có gì thắc mắc cứ hỏi tự nhiên.
“
“ Cô có người yêu chưa ?”
Xung phong đầu tiên là một nam sinh ngồi tổ 3 bàn 2.
Cậu ta có vẻ rất láu lỉnh.
Tôi nhẫn nhịn cố gắng vẻ một nụ cười không mấy cảm xúc.
“ Cô chưa.
“
“ Cô là do không muốn yêu hay là dữ quá nên không ai yêu ?”
Cả lớp nghe xong thì bùng lên cười.
Chủ nhân của tiếng nói là một thằng nhóc ngồi cuối lớp.
Lúc này cục tức trong lòng tôi dồn lên não, nếu đây là ở ngoài đường là tôi sẽ nắm đầu nó vả không trượt phát nào.
Nhưng đây là trường học, lỡ động gì một tí là nó ăn vạ thì mình chết.
Cái lớp toàn là con ông cháu chọn.
Tôi cười, nghiến răng ken két đám trả.
“ Do cô còn yêu đời nên chưa muốn yêu sớm.
“
“ Cô mặc áo ngực màu gì thế ?”
Bọn nó toàn hỏi những câu trên trời dưới đất.
Giờ thì tôi đã hiểu tại sao không ai dạy được lớp này quá 3 tuần.
Đúng là bọn quỷ yêu.
Gái thì nhiều chuyện, trai thì quậy phá, toàn là lũ hư hỏng.
Chúng nó vẫn không ngừng cười khinh bỉ, lúc này sự kiên nhẫn của tôi đã đạt tới mức đỉnh điểm, không nhịn nổi nữa.
Tức bay màu.
Tôi hứa với lòng tôi mà không dũa lại cái nết của lớp này thì tôi không phải là Khả Linh.
Tôi cầm viên phấn ném thẳng vào bàn thằng mới hỏi câu hỏi kia, một phát đã trúng đích, nó giật mình nhìn tôi.
Tôi vẫn thản nhiên nở một nụ cười ăn điểm và thả nhẹ một câu đe doạ.
“ Đừng có chọc cô.
“
Dứt câu cả lớp im lặng đưa ánh mắt ngạc nhiên,