“ Em bị điên à ?”
Tôi ngớ người nhìn nó, đáy mắt nổi lên tia giận dữ.
Thằng này vì yêu mà mù quáng à ?
“ Ở đây chẳng có gì tốt đẹp cả, chúng ta đi nơi khác sống không phải tốt hơn sao ?”
Tôi nổi trận lôi đình, táng cho nó một bạt tai giữa bàn dân thiên hạ, bị một ăn một cái tát của tôi, nó hơi bất ngờ.
Tôi như sắp nổi điên lên, tôi không nể nang gì nữa, mắng nó xối xả.
“ Em dẹp bỏ ngay cái ý định ngu xuẩn đấy cho chị, chị đánh em cho em tỉnh ra.
Em nghĩ đi nếu hai đứa bỏ trốn thì lấy gì mà ăn, chỗ đâu mà ở ? Chưa kể em còn chưa đủ tuổi vị thành niên, chưa thể tìm việc làm.
Một mình chị sao gồng gánh nổi ? Em nghĩ mẹ em sẽ buông tha cho em và chị sao ? Suy nghĩ chính chắn một chút đi “
“ Phải đó em điên rồi, vì chị mà em điên rồi.
“
Nó quát lên, tôi nhìn thấy sự bất lực trong mắt nó.
Tôi cũng vậy chứ có hơn gì đâu.
Cả hai chợt im lặng, không khí dần lắng xuống.
Tôi quay lưng bỏ đi về lại bệnh viện, không cần nó chở nữa.
Minh Đức cũng không giữ tôi lại, tôi vỗ vỗ hai má cho tỉnh táo, không biết tôi đang trông chờ vào điều gì nữa, đang chờ nó níu kéo tôi rồi xin lỗi sao ? Buồn cười thật !
Ra khỏi hội chợ tôi bắt một chiếc taxi, trên đường mẹ tôi có gọi nói bà đã về nhà chuẩn bị những đồ dùng cho ba nên nói tôi đến bệnh viện sớm.
Tôi dạ vâng cho có lệ, kết thúc cuộc gọi một cách nhanh nhất, tôi ngả đầu trên ghế, mệt mỏi tột cùng, tai ương gì đây chứ.
Hết chuyện này đến chuyện khác xảy đến, tôi dường như muốn chết đi cho rồi.
Chạy tới bệnh viện thấy bốn đứa nhóc vẫn ở đó, tôi cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Nhưng tụi nhỏ không chịu vào trong, vừa thấy tôi bọn chúng đã vội vàng kéo tôi lại, tôi lấy làm lạ nên hỏi.
“ Ủa sao mấy đứa không vô tro....” Tôi ngạc nhiên hỏi như bị thằng An bịt mồm lại, nó đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng.
Nó ngó nhìn xung quanh thấy tình hình vẫn an toàn thì mới thì thầm.
“ Thầy Thiện bên trong.
“ Tôi nhíu mày, thầy Thiện thì có làm sao, An như hiểu tôi đang nghĩ gì, nó uống một ngụm nước rồi nói tiếp.
“ Thầy đến từ lúc cô và Đức đi khỏi, bọn em thấy thầy có biểu hiện lạ lắm.
Nói chuyện hơn 2 tiếng đồng hồ mà vẫn chưa ra.
“
Càng nói tôi càng tò mò, muốn làm sáng tỏ chuyện.
Tụi nhóc hối thúc tôi vào trong, tôi mở cửa ra.
Tiếng “ cạch “ làm cho cả hai giật mình.
Thầy Thiện thấy tôi thì ấp a ấp úng “ Cậu...cậu...về rồi à ?”
“ Cậu đến đây làm gì ?”
“ Tôi...tôi đến thăm ba cậu, không có việc gì thì tôi về đây “
Nói rồi thầy đứng dậy ôm cặp đi thẳng một mạch ra cửa, tôi quay lại nhìn ba.
Nhìn biểu hiện của ông là tôi biết thầy Thiện đã nói gì rồi, tôi không muốn làm không khí mất vui, giả vờ như không biết gì hết.
Tôi ngồi xuống cạnh ba, gọt trái cây cho ông ăn.
Bốn đứa nhóc cũng tụm lại nói chuyện rôm rả, thằng Hữu Anh nó nhớ ra điều gì đó.
Nó liền quay sang hỏi tôi.
“ Ủa cô, Đức đâu ? Nãy hai người đi chung mà sao giờ cô về có mình vậy ?”
Nhắc đến Đức tự nhiên tôi rùng mình, trên tay vô thức làm rớt con dao gọt táo, bọn chúng ai cũng nhìn về phía tôi.
Ân rất tinh ý, nó hỏi.
“ Cô với nó có chuyện rồi đúng không ?”
“ Làm...làm gì có “.
Tôi cười gượng, nét mặt không mấy thoải mái.
Ân càng nghi ngờ tôi hơn nhưng nó không nói ra, có lẽ vì ở đây có ba tôi.
Tôi đưa dĩa trái cây sang cho ba, bọn nhóc thấy thì mắt sáng rỡ, ba tôi biết ý nên đưa sang cho bọn chúng.
" Cho mấy con nè, cảm ơn mấy con vì đã chăm sóc bác ".
" Hí hí cảm ơn bác " Thiên hí hửng đưa tay ra đón lấy nhưng bị tôi khẽ cho một cái.
Nó nhanh chóng rút lại xoa xoa bàn tay của mình vẻ mặt đáng thương.
" Đến cả đồ bổ cho người bệnh mà cũng không tha là sao ?"
" Có đâu cô, bác cho tụi em mà.
"
" Thôi để tụi nó ăn, cả ngày tụi nó chưa ăn gì mà đã chạy tới chăm ba rồi.
"
Ba tôi bao che cho tụi nó, được người khác bênh bọn nó càng được nước làm tới, tôi hừ một tiếng rồi ra ngoài hóng chút gió.
Ở trong đây hít mùi kháng sinh riết từ khỏe mạnh cũng thành bệnh tật.
Ân thấy tôi ra ngoài nó cũng lẽo đẽo theo sau.
Ba đứa còn lại thì chỉ biết ăn nên