Hôm nay tôi đi dạy lại, xin nghỉ quá nhiều thầy tổng phụ trách lại phàn nàn.
Ba tôi cũng khỏe hơn, ông đã xuất viện và trở về quê.
Sáng tôi lên trường rất muộn.
Vì đứng đợi Đức, đợi một hồi lâu không thấy nên tôi quyết định tự đi, chắc nó còn giận tôi hôm cãi nhau ở hội chợ, đúng là đồ con nít.
Vừa đi ra khỏi cổng đã gặp mấy bà hàng xóm.
" Ủa thằng nhóc hay đón con đâu, sao nay đi mình vậy ?"
" Dạ nay con đi muộn nên kêu nó không đến sợ bị trễ học.
"
Tôi gượng cười đưa ra cái lí do tự cho là chính đáng.
Mấy bà hàng xóm biết tôi không muốn nói nên cũng không hỏi nữa.
Chiếc taxi vừa tới tôi nhanh chóng trèo lên xe không muốn ở đây thêm một giây phút nào nữa.
Đến nơi thì tất cả học sinh đã vô học.
Tôi ba chân bốn cẳng chạy vào lớp, quên luôn cả trả tiền xe cho bác tài xế.
" Gì gấp vậy con, từ từ bĩnh tĩnh chứ.
"
Tôi cố gắng nở một nụ cười tươi nhất có thể, xin lỗi bác hết lời rồi phóng thật nhanh đến lớp.
Từ đằng xa đã nghe tiếng của lớp tôi, tiếng nói không lẫn đi đâu được.
Tôi bực mình đi vào lớp.
Bọn chúng thấy tôi thì lập tức im re.
Tôi đi tới đập bàn một cái rõ to rồi quát.
" Mấy anh chị rảnh quá không gì làm đúng không ? Tôi vô lớp trễ vài phút thôi mà không biết tự lấy vở ra ôn bài à ? Có muốn tôi cho vô sổ đầu bài ngồi hết cả đám không ?"
Cả lớp đứa nào cũng đưa ánh mắt sợ hãi nhìn tôi.
Tôi nhìn xuống bàn của Minh Đức, nó không thèm nhìn tôi đến nửa con mắt.
Tự nhiên thấy trong lòng cứ buồn buồn như mất mát thứ gì đó.
Tôi hít thật sâu để lấy lại bình tĩnh, không rầy la chúng nó nữa.
" Lấy vở ra học bài mới.
"
Tiết học trôi qua trong êm đềm, hết tiết tôi mệt mỏi ra khỏi lớp.
Vừa nhận được thông báo họp giao ban, các thầy cô đều đi họp nên tiết sau là tiết tự quản, cá chắc lớp tôi không có tôi tụi nó sẽ ồn như cái chợ.
Trước khi rời lớp tôi đã răn đe bọn nó, hi vọng lời nói sẽ có tác dụng.
Trên đường đi đến phòng hội đồng gặp chị Lan và một giáo viên mới.
Cô ấy nhìn thấy tôi thì mỉm cười gật đầu chào, tôi cũng lịch sự đáp lễ.
" Giới thiệu với em, đây là cô Khuê dạy Toán, là giáo viên mới của trường mình.
"
Cô Khuê trạc tuổi tôi, từ trường tư chuyển về đây.
Cô rất xinh, nói chuyện cũng khá thân thiện và hợp tính tôi.
Ba chúng tôi tán ngẫu một hồi thì tới phòng hội đồng.
Đột nhiên cảm thấy lạnh gáy, không khí rất khác so với lúc nãy.
Chúng tôi bất giác nhìn nhau rồi lặng lẽ nuốt nước bọt.
" Cô Linh đâu ?" Tiếng gọi của thầy tổng phụ trách khiến tôi giật mình, chân tôi run như cầy sấy, miệng lắp bắp nói.
" Dạ...dạ...em đây.
"
" Cô ngồi xuống.
Cô biết trong thời gian cô nghỉ phép lớp cô đã xảy ra những gì không ?"
" Dạ...chuyện..chuyện gì ?"
" Chỉ có vài ngày thôi mà lớp cô đi xuống một cách trầm trọng.
Kiểm tra bài cũ thì không thuộc, đi học thì vi phạm nội quy nhà trường, không hôm nào không có tên học sinh lớp cô.
Cô xem lớp cô có còn là cái lớp nữa không ? Cô là chủ nhiệm mà cô không làm gì được sao ? Giờ cô nói cho tôi biết cô có quản được không để tôi còn cử người khác ?"
Thầy tức giận hét lên, vẻ mặt nghiêm trọng, chưa lúc nào mà tôi thấy thầy giận như bây giờ.
Tôi cúi đầu không biết nói gì nữa.
Tôi là người dẫn dắt lớp mà tôi không có tiếng nói, đúng là vô dụng mà.
Tôi đứng dậy, cúi người hết cỡ xin lỗi thầy tổng phụ trách.
" Em xin lỗi thầy.
Mong thầy cho em một cơ hội để sữa chửa những sai lầm của mình.
Em hứa với thầy sẽ không có lần sau.
"
" Thầy hi vọng em nói được làm được, đừng hứa suông.
"
Những lời hứa hẹn của tôi hình như làm thầy dịu đi, ngồi trong buổi họp mà tôi không khỏi hổ thẹn.
Lớp của ai cũng được khen ngợi, tuyên dương, riêng lớp tôi là tệ nhất.
Tôi không muốn nói hay giải thích gì nữa.
Tôi quá mệt mỏi rồi, họ muốn nghĩ gì thì nghĩ.
Kết thúc buổi họp cũng là giờ ra chơi.
Khuê rủ tôi đi xuống căn tin ăn sáng.
" Linh ơi, đi ăn sáng với tôi đi.
Đừng buồn nữa.
"
Tôi đồng ý đi theo Khuê.
Chúng tôi chỉ vừa quen nhau mấy tiếng trước thôi mà tôi cảm thấy chúng tôi rất thân, như thể là quen từ kiếp trước vậy.
[...]
Năm anh em siêu nhân đến giờ ra chơi liền chạy xuống căn tin.
Thật ra chỉ có An và Thiên đói nên kéo theo nguyên đám xuống chung.
Hữu Anh cầm ly Coca trên tay, chép miệng nói.
" Sáng nay tao có đi ngang qua phòng hội đồng, thấy cô Linh bị mắng xối xả.
"
An và Thiên nghe nhắc đến cô Linh thì lập tức dừng ngay việc ăn uống, Ân cũng hóng hớt theo.
Bọn chúng liếc sang Minh Đức, thấy nó chẳng có gì gọi là lo lắng.
Hữu Anh nhún vai kể tiếp.
" Lớp cô quậy quá nên thành tích đi xuống.
"
" Tao thấy tội cô quá mày, hết chuyện này đến chuyện khác đổ lên đầu cô.
" Thiên ngậm ngùi đồng cảm, An suy nghĩ gì đó rồi quay sang Đức.
" Mày với cô Linh làm lành chưa ?"
Một hồi lâu mà Đức vẫn không nói, bọn chúng ngầm hiểu câu trả lời là gì.
Ân xoay cái điện thoại trên tay, bình tĩnh nói.
" Tao thấy mày trẻ con quá đó.
Mày nghĩ mày với cô bỏ trốn thì lấy gì mà sống ? Mày nghĩ chuyện nó đơn giản như thế à ?"
" Cái gì ? Đức với cô định bỏ trốn ?" Ba đứa còn lại nghe Ân nói mà không khỏi sững sốt, Ân nhẹ nhàng gật đầu.
Cả ba đều đưa