Nghe nó bảo để nó lo mà tôi thấy không yên tâm tẹo nào.
Nó thì lo cái gì cơ chứ, nỗi sợ hãi trong tôi càng ngày càng dâng cao, nó thì vẫn ung dung vui vẻ lạc quan yêu đời.
Sắp chết đến nơi rồi mà tỉnh bơ.
Chiếc xe chậm rãi dừng lại phía sau trường, tôi bẽn lẽn xuống xe, thấy nó xăn tay áo, cởi giày quăng mỗi thứ một chiếc rồi nhảy một phát thật cao đu lên tường.
Tôi đứng phía dưới há hốc mồm kinh ngạc.
" Đừng...đừng nói là em...em định trèo tường đó nha.
"
" Chứ sao nữa.
"
" Đây là cách mà em nói đấy à ?"
" Đừng nói nữa, nào đưa tay cho em.
"
Nó đưa tay về phía tôi hối thúc tôi nhanh lên, tôi hơi sợ rụt rè suy nghĩ, không còn cách nào khác tôi đưa tay nắm chặt bàn tay của nó.
Nó kéo một phát thật mạnh khiến cơ thể tôi được nhấc bỗng lên, tôi kinh hãi đến cực độ, nhắm chặt hai mắt không dám nhìn xuống.
Chỉ biết cơ thể tôi được ai đó bế lên rồi đặt xuống một cách rất nhẹ nhàng, thuần thục.
Tôi bấu chặt tay áo của Minh Đức, không dám tách rời dù chỉ là nửa bước.
Vì tôi có chứng sợ độ cao mà bức tường của trường nhìn sơ sơ cũng 4,5 mét.
Nếu nhảy từ trên xuống đất xác định chỉ có phanh thây nát thịt.
" Em biết chị thích em nhưng đây là ở ngoài đường đó, em cũng biết ngại đó nha.
"
Tôi hé hé mắt ra nhìn, thấy mình đã hạ cánh an toàn, tôi thở phào như trút được gánh nặng, quay sang thấy mình đang bấu víu Minh Đức ân ân ái ái.
Tình thế này có chút không tự nhiên.
Tôi thấy hai tai nóng bừng bừng, lập tức thoát ra khỏi vòng tay nó, ái ngại biện minh.
" Tào...tào lao vừa thôi.
"
Nó thì cười nắc nẻ, tôi với nó cứ đôi co qua lại mà không hề biết rằng có người đang đi đến từ phía sau.
Thầy tổng phụ trách lù lù đi đến vỗ vai tôi, ông ấy đi rất nhẹ nhàng không hề phát ra tiếng động, tôi giật bắn mình.
" Hai người làm gì ở đây vậy ?"
Tôi cứng miệng không nói được câu nào nhưng rất may Minh Đức đã giải vây giúp tôi.
" Em chào thầy, em về thăm trường vô tình gặp cô giáo cũ nên nói chuyện chút.
"
" À thì ra là về thăm trường....."
Thầy tổng phụ trách bán tín bán nghi nhìn hai chúng tôi, ánh mắt dò xét.
Minh Đức nhanh trí lãng sang chuyện khác.
" Vậy mình đi lên phòng uống trà nói chuyện đi thầy.
Ba em nói mặc dù em không còn học nữa nhưng vẫn sẽ tiếp tục ủng hộ cho trường.
"
Thầy tổng phụ trách nghe nó nói thế thì mắt sáng rỡ, vui mừng đồng ý.
Nó vừa nói vừa đẩy thầy đi, còn quay mặt lại đưa dấu like ra hiệu rồi nháy mắt với tôi, tôi không nhịn được mà bật cười.
Nó đã giải quyết êm xuôi rồi thì mình cũng không phải lo lắng điều gì nữa.
Tôi tung tăng đi nhận lớp.
Vì xin nghỉ bốn tháng nên chắc chắn sẽ đổi lớp, chưa kể lớp ngày trước tôi dạy bọn nó đã ra trường hết rồi.
Nghĩ lại thời gian trôi qua nhanh thật, mối có mấy tháng mà như mấy năm vậy.
Tụi nhỏ giờ đã trở thành những người trưởng thành, mỗi đứa một nơi, tôi còn chưa kịp đóng băng với chúng nó.
Mặc dù tụi nó rất nghịch ngợm, luôn tìm cách chọc phá tôi nhưng thực chất bọn chúng đều là những con người tốt.
Bây giờ tôi không còn dạy chúng nó nữa, tự nhiên sao thấy nhớ quá, trong lòng như mất mát một điều gì đó rất to lớn.
" Cô đi dạy lại rồi à ?"
Đang trầm tư suy nghĩ vu vơ thì bị một tiếng nói kéo về thực tại, tôi hốt hoảng giật mình.
Cô Khuê vui mừng ra mặt khi thấy tôi, tôi hơi ngỡ ngàng nhưng rất nhanh đã lấy lại được vẻ mặt tự nhiên ngay sau đó.
" Dạo này không gặp sao trông cô khác